Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 277: Kinh Ngac 1

Chuong 277: Kinh Ngac 1Chuong 277: Kinh Ngac 1
Dưới lầu, Tô Tiểu Tiểu dở khóc dở cười.
Không phải nàng không muốn làm, mà trên thực tế đã làm ra rất nhiều. Trước kia mỗi ngày làm một trăm, bây giờ một ngày đã hơn 300 cái, nhưng cho dù như vậy thì vẫn không đủ bán.
Còn việc mở rộng quy mô sản xuất bánh ngọt thì tạm thời nàng chưa nghĩ đến.
Tiệc mừng thọ của Thích lão phu nhân đã cho nàng một tầng linh cảm khác.
Dĩ nhiên, cụ thể có thực hiện được hay không còn phải xem tiệc mừng thọ kế tiếp như nào.
Muốn gia nhập một thị trường mới trước giờ đều không phải chuyện dễ dàng. Nàng cần phải kiên nhẫn, có thực lực và chút may mắn, thiếu một thứ cũng không được.
"Tỷ, bán xong rồi!"
Tô Nhị Cẩu nói.
Có chút vui vẻ, nhưng vẫn chưa đã thèm.
Bán hết nhanh quá, còn chưa đã ghiền đâu!
"Dọn quán." Tô Tiểu Tiểu nói.
"Được rồi!" Tô Nhị Cẩu ngoan ngoãn thu dọn bàn lại.
Bên kia, lão cha Tô câm con dao lớn đi tới.
Ông ấy cười nói: "Con gái! Nhanh như vậy đã bán hết rồi à?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Cha, ngày mai cha không cần qua đây đâu, ở nhà ngủ thêm một chút."
Bàn tay lão cha Tô vung lên: "Vậy không được! Lỡ như cha không ở đây, có mấy kẻ không có mắt tự cho mình là đúng chơi xấu thì sao bây giờ?"
Tô Tiểu Tiểu bỏ khay vào trong giỏ: "Sẽ không, bọn chúng không có lá gan đó."
lão cha Tô lấy cái giỏ lớn của con gái đeo lên trên vai: "Biết đâu được! Cha phải bảo vệ con một thời gian!
Tô Tiểu Tiểu nhìn ông ấy một cái, kiên định nói: "Cha, thực ra cha không muốn học trồng trọt chứ gì."
Tô Thừa: "Khụ khụ!”
Nói bừa cũng đúng!
"Ai nha, cha đi xem tên nhãi Trương Đao kia đã trở lại chưa, cha muốn chém chết nó!"
Lòng bàn thân Tô Thừa bôi đầy dầu.
Lông mày Hà chưởng quầy trên lầu lại nhảy dựng lên.
Chém người? That hay gia vay?
Cả nhà này có ai bình thường không?
Nhưng Tô Tiểu Tiểu nói không sai, Hà chưởng quầy bây giờ đúng là không dám động vào Tô Tiểu Tiểu.
Cả nhà này đều có võ, nhưng người tâm thường không có võ như bọn họ làm được gì, trừ khi hắn ta tốn nhiều tiên hơn tới Phủ Thành mời cao thủ lợi hại hơn, nhưng cũng không phải tùy tiện mời là được.
Tục ngữ có câu kẻ mềm sợ kẻ cứng, kẻ cứng sợ kẻ ngang, kẻ ngang sợ chết.
Hắn ta là kẻ ngang, mà mỗi người nhà này đều không muốn sống!
Hai là hắn ta chỉ chặn họ một lần, nha đầu kia đã hợp tác với nhà họ Tôn cướp đi việc buôn bán của Cẩm Ký. Hắn ta cảm thấy nếu còn ra tay sẽ làm ra tổn thất lớn hơn nữa.
Hắn ta phải chậm lại chút, bàn tính cho kỹ!
Tô Tiểu Tiểu và Tô Nhị Cẩu về thôn trước.
Bên cạnh cửa thôn có giếng, không ít người dân tới đây múc nước.
Bọn họ thấy hai chị em.
Tô Nhị Cẩu nhìn bằng mắt thường cũng thấy đã cao lên đáng kể. Ban đầu còn lùn hơn Tô Tiểu Tiểu nửa cái đầu, bây giờ đã sắp đến lông mày Tô Tiểu Tiểu rồi.
Tô Tiểu Tiểu cũng thay đổi rất nhiều. Lần cuối nàng cân là hơn nửa tháng trước, đã giảm đi hai mươi cân.
Tô Tiểu Tiểu cảm thấy mấy ngày nay hẳn là lại gầy thêm tám, chín cân rồi. Cạp quần cũng đã rộng hơn, dân làng có thể nhìn ra mặt nàng đã nhỏ hơn một vòng.
Hơn nữa làn da cũng rất mềm mại.
Mọi người nhìn chằm chằm nàng không dời.
"Đại Nha! Cháu và Nhị Cẩu xong việc rồi? Việc buôn bán hôm nay thế nào?"
Là thím Lưu.
Tô Tiểu Tiểu khách khí nói: "Nhờ phúc của thím, cũng không tệ lắm."
" Nha béo tỷ!" Cẩu Đản chào hỏi nàng.
"Cổ họng còn đau không?" Tô Tiểu Tiểu hỏi nhóc.
Lần trước Cẩu Đản tìm nàng lấy xương cá ra. Lúc trước nhóc cũng sợ Tô Nha Béo, bây giờ thì không sợ nữa, gặp ai cũng khen Tô Nha Béo tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận