Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2250: Vệ Tu Kiêu Ngạo! 2

Chương 2250: Vệ Tu Kiêu Ngạo! 2Chương 2250: Vệ Tu Kiêu Ngạo! 2
Một thanh niên thuộc như lòng bàn tay, nói: "Người kia là Vệ đại công tử! Phía sau là Vệ nhị công tử, Vệ lục công tử và Vệ thất công tử!"
Đồng bạn hỏi: "Sao ngươi biết vậy?"
Thanh niên kích động nói: "Ta nhận ra khôi giáp của bọn họ! Với lại, lúc Vệ thất công tử - Vệ Trạng Nguyên dạo phố, ta có mặt, lúc hắn xuất chinh, ta cũng có mặt! Ta nhận ra hắn!"
"Không sai, là Vệ nhị công tử!"
Có người nhận ra Vệ Thanh.
Dung mạo của hắn ta không có thay đổi quá nhiều, chỉ là thời gian qua đi, làm cho hắn ta càng thêm uy nghiêm và nội liễm.
Trên mặt của Quỷ Phố xuất hiện thêm một cái hình xăm, khí thế biến hóa rất nhiều, một Vệ đại công tử phong thân tuấn lãng, chính trực lương thiện, bây giờ lại tăng thêm sự sắc bén cũng như sát phạt quyết đoán.
Trước khi vào thành, Vệ Lục Lang đã tháo mặt nạ ra, lộ ra gương mặt đầy vết sẹo nhạt đan xen.
Một Lục công tử đã từng danh chấn kinh thành, như ngọc như tiên, làm rung động biết bao trái tim của thiếu nữ kinh thành. Bây giờ gặp lại, khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi.
"Tay... tay của Lục công tử..."
Một lão nhân nhìn thấy chi giả của Vệ Lục Lang lộ ra dưới mảnh khôi giáp, đột nhiên không kiêm được mà rơi nước mắt.
Tất cả dân chúng ven đường đều thất thanh, không ít người đã đỏ mắt, dùng tay áo lau nước mắt.
Lúc xuất chinh, Lục công tử mới chỉ đứa trẻ thôi.
Lão nhân run rẩy đi tới trước mặt bọn họ.
Vệ Tư sợ đụng phải lão nhân gia, dừng ngựa lại cùng các nhi tử.
Đôi tay run rẩy của lão nhân sờ từng người bọn họ, nghẹn ngào không thôi: "Trở về được là tốt... Trở về được là tốt..."
Trong một quán trà, Tiêu Độc Nghiệp đang phẩm trà cùng phụ tá của mình.
Đột nhiên thấy toàn bộ người trong quán trà đều chạy ra ngoài, không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Thị vệ đi theo trả lời: "Thủ hạ đi nhìn một lát!"
Thị vệ ra khỏi quán trà, xuyên qua từng tầng lớp lớp đám người, thấy đoàn người của Vệ Tư đang thúc ngựa di đến.
Phản ứng đầu tiên của hắn ta là hắn ta bị hoa mắt rồi.
Mãi cho đến khi nghe thấy đám đông hô to Vệ đại tướng quân, hắn ta mới vội vàng trở về sương phòng, lắp bắp bẩm báo: "Bẩm, bẩm, bẩm điện hạ, Vệ... Vệ Tư tướng quân đã trở vê!"
Không đợi hắn ta nói còn có mấy vị công tử của Vệ gia nữa, Tiêu Độc Nghiệp đã vội đi ra ngoài với vẻ mặt hoài nghi.
Hắn ta chen qua đám người đông đúc, đi đến phố xá rộng rãi.
Rõ ràng hai bên đường chật chội như nêm, trên đường không có người phóng ngựa, cũng không có xe đi lại, tất cả bá tánh đều tự động nhường đường về nhà cho người của Vệ gia.
Tiêu Độc Nghiệp ngơ ngẩn nhìn Vệ Tư, lại nhìn đám người Vệ Sâm và Vệ Đình ở phía sau Vệ TƯ.
Đồng tử của hắn ta trợn tròn.
Việc này... việc này sao... sao có thể chứ?
Vương gia hoàng thất ở trước mặt, theo lý thì đám người Vệ Tư phải hành lễ vấn an.
Nhưng ngay cả xuống ngựa, Vệ Tư cũng không xuống, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Người mang giáp trụ, không quỳ thiên địa, thứ cho hạ thân không thể thi lễ toàn bộ với điện hạ.”
Tiêu Độc Nghiệp há miệng thở dốc, kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.
Vệ Tư thúc ngựa, dẫn theo đám nhi tử, không coi ai ra gì, lướt qua người Tiêu Độc Nghiệp.
Mãi cho đến khi bọn họ đi xa, Tiêu Độc Nghiệp mới bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Vệ Tư trở về kinh thành, những nhi lang đã chết của Vệ gia cũng sống lại.
Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì?
Còn có, mới vừa nãy, có phải là mấy người bọn họ không xuống ngựa hành lễ đúng không?
Hắn ta là Vương gial
Người của Vệ gia muốn làm gì?
Trong mắt của bọn họ có còn hoàng thất không?!
Người của Vệ gia kiêu ngạo rời đi, Tiêu Độc Nghiệp tức giận đến cắn răng: "Hồi cung! Bổn vương phải báo cho phụ hoàng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận