Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1360: Tieu Ho Gap Nam Duong Vuong 2

Chuong 1360: Tieu Ho Gap Nam Duong Vuong 2Chuong 1360: Tieu Ho Gap Nam Duong Vuong 2
Nàng vào phòng thay thuốc, truyan nước biển cho Hach Liên Nghiệp, Vệ Đình ở ngoài cửa chờ nàng.
Cổ sư đi đến trước mặt Vệ Đình, nhẹ nhàng lắc chiếc chuông đồng trong tay, nhỏ giọng nói với Ngụy Đình: "Hãy đến chỗ Công chúa Khang Ninh, nghe theo mệnh lệnh của Công chúa Khang Ninh."
Vệ Đình không hề động đậy.
Cổ sư tưởng mình nói không rõ nên nhắc lại.
Vệ Đình vẫn không nhúc nhích.
Cổ Sư cau mày.
Ngay khi ông ta đang thắc mắc liệu chuông có bị hỏng hay không, thì Vệ Đình đã cho ông ta một cái bạt tai khiến ông ta ngơ luôn!
"Ngài..." Ông ta che gương mặt sưng phồng, không thể tin được nhìn về phía Vệ Đình, thiếu chút nữa thốt lên "Ngài không trúng cổ trùng?"
Ông ta lùi lại một bước, cẩn thận nhìn Vệ Đình.
Không sai, trên người Vệ Đình không có hơi thở của cổ trùng.
Tại sao lại như vậy?
Rõ ràng ông ta đã đặt cổ trùng ở trên con đường Vệ Đình nhất định phải đi qua, Nam Dương Vương còn đặc biệt dừng lại nói chuyện với Vệ Đình rất lâu, thời gian dài như vậy, Vệ Đình không trúng chiêu mới là lạ.
Vệ Đình lúc này không hề sợ trúng cổ trùng, thậm chí còn có chút chờ mong:
"Cổ trùng của ngươi đã hết chưa?"
Sắc mặt Cổ sư tái nhợt vì kinh ngạc khi thân phận bị bại lộ.
Vệ Đình vươn cánh tay ra: "Nếu còn thì cho ta cái nữa, lần này phải lợi hại một chút, đừng để trong một đêm là hết."
Cổ su
Lần này, Hách Liên Nghiệp hôn mê khá lâu, nhưng cũng không còn cách nào khác, ai bảo hôm qua ông ta vận công làm gì? Trong trường hợp như vậy, vận công không khác gì tìm chết cả.
Nghĩ rằng kẻ thù lớn này hợp tác với Nam Dương Vương lâu như vậy chắc chắn biết được rất nhiều bí mật của ông ta, Tô Tiểu Tiểu quyết định cố gắng hết sức để cứu ông ta tỉnh lại.
Tô Tiểu Tiểu truyền nước biển và thay thuốc cho ông ta.
Khi ra khỏi phòng, ngoài cửa chỉ có một mình Vệ Đình. Tô Tiểu Tiểu nhìn quanh: "Vừa rồi có chuyện gì xảy ra à? Ta nghe thấy tiếng động có phải là Triệu Khang Ninh và Cổ sư có tới đây không?”
Vệ Đình đem hòm thuốc xách tới: "Không cần để ý bọn họ, đi thôi, bên này ta sẽ để Úy Trì Tu cùng Phù Tô đến xem."
"Ừ.' Tô Tiểu Tiểu gật đầu, cùng hắn ngồi lên xe ngựa hồi phủ.
Bên trong hiên nhà Đông viện, Triệu Khang Ninh sắc mặt tái nhợt: "Không phải ngươi nói ngươi hạ cổ trùng ngài ấy sao? Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Ngài ấy còn đánh ngươi! Ta nói chuyện với ngài ấy, ngài ấy cũng không để ý đến ta!"
Cổ sư cũng rất oan uổng.
Ông ta thực sự không thể hiểu nổi Vệ Đình đã giải cổ trùng như thế nào?
Hắn không thể có biện pháp tránh độc trùng như Nam Dương Vương được.
Vậy là hắn bị trúng cổ trùng, rồi tự mình giải sao?
"Có phải là nha đầu kia đã giải cổ trùng cho ngài ấy không?" Triệu Khang Ninh cũng nghĩ tới Tô Tiểu Tiểu.
Cổ sư lắc đầu: "Sẽ không đâu, cổ trùng mà Cổ sư chúng ta hạ, chỉ có bản thân hoặc là Cổ sư cấp bậc cao hơn mới có thể giải, lợi hại hơn ta chỉ có sư phụ ta, sư phụ ta ở Bắc Yến xa xôi, làm sao có thể giải cổ trùng cho Vệ Đình được?"
Triệu Khang Ninh tức giận: "Vô dụng!"
Sắc mặt Cổ sư trở nên khó coi.
Không phải vì ông ta bị Triệu Khang Ninh mắng mà là vì ông ta lại thất bại trong nhiệm vụ lần này, nếu tiếp tục như vậy, chủ nhân sẽ trừng phạt ông ta.
Ông ta phải lập tức khống chế Vệ Đình.
Nếu các thủ đoạn bình thường đã không hiệu quả vậy thì đành phải dùng thủ đoạn không bình thường thôi!
Hẻm Lê Hoa.
Một chiếc xe ngựa từ từ dừng lại trước trạch viện ở đầu phía Tây.
Quỷ Phố vẻ mặt lạnh như băng bước xuống xe ngựa, vẻ mặt ghét bỏ mà lần lượt xách ba đứa nhỏ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận