Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 100:

Hai người liếc nhìn nhau một cái, ánh mắt rất nhanh rời đi chỗ khác để né tránh nhau.
Nhìn cảnh tượng này, nữ cán sự tuổi đã lớn kia không nhịn được mà nở nụ cười.
“Được rồi được rồi, tôi không đọc nữa, đỡ phải khiến hai vợ chồng hai người phải thẹn thùng.”
Dừng một chút, cô ấy cường điệu: “Nhớ kỹ lúc về phải mở cuốn sổ tay tân hôn vợ chồng ra xem đó, vợ chồng son mới cưới đều dùng được rất tốt.”
Khương Thư Lan ngượng ngùng đi nhận lấy sổ, Chu Trung Phong liền cầm lấy sổ vào trong tay.
Nhanh như chớp mà nhận lấy sổ tay vợ chồng nhét vào bên trong túi áo của mình.
Cố gắng giấu cho thật kín.
Khương Thư Lan thấy cảnh tượng này không khỏi buồn cười.
Lúc xoay người rời đi, cô liền đưa tay ra chọt vào cánh tay Chu Trung Phong, thanh âm nhỏ như muỗi.
“Anh giấu cho tốt, lúc về đừng để cha mẹ em thấy là được.”
Xấu hổ muốn chết.
Lỗ tai Chu Trung Phong đỏ lên, giọng khàn khàn nói: “Sẽ không để cho ai nhìn thấy đâu.”
Chỉ cho hai người bọn họ xem thôi.
Sau khi đăng ký kết hôn xong, dường như cả cuộc đời sau này sẽ hoàn toàn thay đổi rồi.
Chu Trung Phong và Khương Thư Lan đều đang cầm giấy đăng ký kết hôn, vẻ mặt ngạc nhiên, như thể chưa từng thấy qua giấy đăng ký kết hôn bao giờ vậy.
Mà Trâu Dược Hoa và Giang Mẫn Vân vừa tiến đến liền nhìn thấy Khương Thư Lan đang cười rất xán lạn, vẻ ưu sầu của ngày trước đã hoàn toàn biến mất.
Mà Chu Trung Phong từ trước đến nay vẫn luôn lạnh lùng, giờ phút này cũng nhịn không được mà cong khóe môi lên.
Loại cảm giác này thực sự nói không lên lời, dù sao người ta khi vừa nhìn thấy hai người là sẽ biết bọn họ vừa mới kết hôn về.
Tuy rằng vẫn có chút xa cách, nhưng vẻ vui sướng lại hoàn toàn không giấu được.
Sắc mặt Giang Mẫn Vân và Trâu Dược Hoa lập tức trở nên âm trầm, cứ luôn có cảm giác bản thân bị hai người họ đè ép xuống dưới vậy.
Lúc Khương Thư Lan nhìn đến bọn họ, vẻ tươi cười liền phai nhạt dần.
Không khí liền trở nên im lặng.
Đột nhiên bị một tiếng kêu cắt ngang: “Giang Mẫn Vân, Giang Mẫn Vân, cô mau ra đây, có phải cô dụ dỗ cha tôi không cần bọn tôi nữa hay không?”
Tiếng kêu vừa thốt ra, tất cả mọi người trong cục dân chính đều đồng loạt nhìn qua.
Bao gồm cả những cán sự công chứng kết hôn, cùng với Khương Thư Lan và Chu Trung Phong.
Mặt Giang Mẫn Vân và Trâu Dược hoa liền trở nên xanh tím lại.
“Đứa nhỏ này hay nói tào lao như vậy đó! Đừng nghe nó nói bậy.”
Giang Mẫn Vân theo bản năng mà giải thích.
“Tôi không có nói bậy.” Tiểu Trâu Dương tiến vào, lớn tiếng chỉ trích: “Cha tôi vừa mới nói, nếu ngăn cản hai người kết hôn cha sẽ không cần tôi với em gái nữa, không phải do cô dụ dỗ cha tôi thì là do ai chứ?”
Nhóc phải mất đến một hồi lâu mới nhận ra được, cha nó trước đây chưa từng nói như vậy với tụi nó.
Nhưng khi Giang Mẫn Vân vừa xuất hiện, cha tụi nó đã nói là không cần tụi nó rồi.
Vậy thì không phải do Giang Mẫn Vân thì còn do ai chứ?
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều nhíu mày nhìn về phía Giang Mẫn Vân và Trâu Dược Hoa.
Giang Mẫn Vân hận không tìm một cái lỗ dưới đất để chui vào: “Tôi không có làm vậy....”
“Chính là cô.” Trâu Dương buông tay em gái ra, hướng về phía Giang Mẫn Vân mà đánh: “Đồ đàn bà xấu xa, trả cha lại cho bọn tôi!”
Một đứa nhỏ mười hai tuổi, khí lực cũng không còn yếu nữa.
Cứ vậy mà hướng đến đánh túi bụi khiến Giang Mẫn Vân không khỏi lảo đảo, người làm cha như Trâu Dược Hoa sao có thể để con mình đánh đấm om sòm như vậy được?
Lập tức liền tiến lên ngăn cản.
Kéo đứa con của mình ra.
Tiểu Trâu Mỹ thấy anh trai bị khi dễ cũng nhanh chóng tiến đến.
Trâu Dược Hoa sợ làm con gái bị thương liền quay ra đằng sau, bỗng phịch một tiếng, anh ta ngã xuống, đầu đập xuống đất.
Chỉ trong nháy mắt, không khí liền trở nên im lặng.
Bọn nhỏ bị dọa cho choáng váng, ngơ ngác mà nhìn.
Giang Mẫn Vân theo bản năng đưa tay ra trước nhân trung của Trâu Dược Hoa mà dò xét, cô ta a lên một tiếng thật chói tai rồi nói: “Chết rồi! Không còn thở nữa...”
Lời này vừa thốt ra, hai đứa nhỏ lập tức òa lên khóc.
Nhân viên làm trong cục dân chính cũng đi tới dò xét, theo bản năng mà kêu lên: “Mau đi tìm thầy thuốc đi, trong cục dân chính chúng ta có ai là thầy thuốc không?”
Khương Thư Lan ban đầu đã định rời đi rồi liền ngẩn ra, cô do dự một hồi, cô cũng học được vài phương pháp sơ cứu người đơn giản từ cha của mình rồi.
Nhưng đây là Trâu Dược Hoa đó!
Khương Thư Lan lâm vào rối rắm, có nên cứu anh ta hay không?
Không cứu, cô cứ làm như không thấy là được rồi, để cho anh ta cứ vậy mà chết đi.
Khương Thư Lan đi về phía trước vài bước, nhưng sau đó lại quay đầu nhìn thoáng qua Trâu Dược Hoa vừa ngã đang nằm trên mặt đất không biết sống chết thế nào kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận