Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 524:

Thứ quan trọng như vậy mà giao cho một người ngoài nghề như Chu Trung Phong đến đảm nhận ư?
Có khả năng không?
Ngẫm lại cũng thấy không có khả năng.
Lời này của Hứa Vệ Phong không chỉ nói rõ lí lẽ, mà còn mang theo mấy phần uy hiếp.
Sư trưởng Lôi tức giận, ông ấy chụp cái ly tráng men trên bàn mà ném vào đầu Hứa Vệ Phương: “Cẩn trọng? Tôi cẩn trọng cái tiên sư nhà cậu, lúc ông đây ở trên chiến trường giết địch, cậu vẫn còn chưa được sinh ra đâu biết không? Một thằng nhóc vẫn còn tè dầm như cậu, tới nói ông đây cẩn trọng, cậu xem cậu là cọng hành nào hả?”
Sư trưởng Lôi tức muốn hộc máu, ông ấy không chỉ ném đồ vật, mà chân cũng đạp tới.
Ông ấy đá một cái làm cho Hứa Vệ Phương phải lảo đảo, suýt chút nữa ngã như chó ăn cứt, một bên hắn ta che quần, một bên trừng sau lưng: “Thô lỗ, một đám thô lỗ!”
“Tôi không so đo với những người thô lỗ, ba ngày sau, tôi sẽ đến tiếp nhận rừng cao su, bất kỳ ai phản đối cũng không có hiệu quả.”
Hắn ta nhặt điều lệnh trên mặt đất lên, rồi xoay người rời đi.
Trước khi đi, hắn ta nhìn thoáng qua Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong hiểu rất rõ ánh mắt kia, đó rõ ràng là đang khiêu khích.
Vẻ mặt Chu Trung Phong trầm xuống, anh ôm lấy sư trưởng Lôi còn đang phẫn nộ: “Cứ giao cho cậu ta đi ạ.”
Lời này vừa được nói ra, ngay cả tư lệnh Cao cũng nhìn sang đây.
Bọn họ chưa từng nghĩ đến, người đầu tiên từ trước nên nay làm cái gì cũng không để mình chịu thiệt như Chu Trung Phong, đó chính là anh làm cái gì cũng không chịu thiệt, vậy mà lại đồng ý giao rừng cao su cho đối phương.
Đây quả thật là chuyện khó có thể tưởng tượng được.
“Chu Trung, cháu bị đối phương chọc cho giận đến hồ đồ rồi hả, giao ra ư? Nghĩ cũng đừng nghĩ, ông đây mất một lớp da cũng không sao, không thể để một thằng nhóc bắt nạt như vậy, cậu ta đã bắt nạt đến trên đầu ông đây, ha ha, đúng là không muốn sống nữa mà.”
Ông lão Lôi sống cả một đời, sẽ không bị dọa như thế.
Nếu ngay cả cấp dưới ông ấy cũng không bảo vệ được, ông ấy còn làm sư trưởng làm gì?
Chẳng bằng về nhà trồng khoai lang đỏ cho rồi.
Không thể không nói, phản ứng này của sư trưởng Lôi, Chu Trung Phong thấy có hơi ấm áp trong lòng, anh lắc đầu: “Sư trưởng Lôi, cảm ơn chú.”
Sau đó anh đổi lời: “Nhưng mà, chú đừng quên, tổ chuyên gia cũng không phải chỉ có một phía.”
Vẫn còn một bên khác, đó là viên chức Từ kia.
Hứa Vệ Phương muốn tiếp nhận, e rằng không dễ như vậy.
Đều là tổ chuyên gia, ai mà chịu phục người khác chứ?
Hơn nữa lúc Chu Trung Phong nhìn thấy điều lệnh, anh lập tức ý thức được một sự thật, bây giờ bọn họ nắm trên tay rừng cao su từ dân tộc Lê, dường như đây là một khối thịt mỡ.
Quân đội bọn họ được một khối thịt mỡ, nhưng lại đi rêu rao khắp nơi làm cho khắp nơi mơ ước tới. Ai cũng muốn thò một chân vào.
Nếu bọn họ phải tranh với đám người đó đến máu chảy đầu rơi, không bằng bọn họ buông tay, ngồi ngư ông đắc lợi.
Quả nhiên sau khi nghe lời này của Chu Trung Phong, sư trưởng Lôi bình tĩnh hơn chút, ông ấy hung hăng đưa tay chà chà mặt rồi đặt mông ngồi xuống ghế.
“Thật sự như cháu nói sao?”
Ông ấy còn chưa dứt lời, Chu Trung Phong đã trực tiếp gật đầu.
Hai người liếc nhìn nhau một cái.
Tư lệnh Cao ở bên cạnh vừa muốn mở miệng, nhưng Chu Trung Phong đã cắt ngang, anh nhìn về phía đối phương, vẻ mặt bình tĩnh, hỏi thẳng: “Chuyện này…. Ngài đừng nhúng tay vào có được hay không?”
Lời này vừa được nói ra, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.
Người dám dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với tư lệnh Cao, e rằng chỉ có một mình Chu Trung Phong
À không phải! Còn có thêm một Hứa Vệ Phương nữa.
Tư lệnh Cao trầm mặc, ông ấy hỏi lại: “Trung Phong, cậu không tin tưởng tôi sao?”
Chu Trung Phong không trả lời đúng hay không đúng, mà anh lặp lại lời nói một lần nữa: “Chuyện này, ngài không nhúng tay vào có được hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận