Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1346:

Hai người tìm đối tượng, vốn dĩ là chuyện anh tình tôi nguyện, ai mà ngờ được sẽ làm lớn đến mức này.
Khương Thư Lan nghe thấy lời nói này của chị dâu cả, không nhịn được hiếu kỳ hỏi: "Chị cả, chị không tức giận chuyện thanh niên trí thức Lý đã lợi dụng Học Dân nhiều năm ư?"
Nếu đổi thành một gia đình khác, khi người nhà của họ biết được chuyện này thì chắc chắn sẽ hận mình không thể đánh cô gái đó để trút giận thay cho con cháu của mình.
Tưởng Tú Trân lắc đầu: "Tức giận? Tức giận gì chứ? Chị chỉ tức giận đứa nhỏ Học Dân lì lợm này thôi, làm chuyện gì cũng chẳng nên thân, theo đuổi con gái người ta cũng không theo đuổi được, đúng là không sợ mất mặt."
Dừng một chút, nhớ tới thanh niên trí thức Lý, giọng nói của chị ấy có phần phức tạp:"Học Dân thích thanh niên trí thức Lý, nó tình nguyện giúp cho người ta là chuyện của hai đứa nó. Chúng ta làm cha mẹ không thể nhúng tay. Đến nỗi thanh niên trí thức Lý, cô ấy cũng có cái khổ của cô ấy, vốn là một tiểu thư nũng nịu trong thành phố giờ lại phải xuống nông thôn trồng trọt, rồi trùng hợp gặp phải thằng đầu gỗ Học Dân, cũng là kẻ muốn cho người muốn nhận."
"Vả lại thời buổi này vốn đã khắc khe với nữ đồng chí, cứ như vậy đi, Học Dân đi rồi cũng tốt, thanh niên trí thức Lý cũng không còn phải lúng túng như vậy."
Bọn họ có làm sai gì không?
Có lẽ đều có.
Nhưng có lẽ cũng không.
Thứ gọi là tình cảm thì lấy tiêu chuẩn gì để phân biệt đúng sai?
Khương Thư Lan không kìm được mà giơ ngón tay cái với Tưởng Tú Trân: "Chị cả, chị lợi hại lắm."
Lòng dạ chị ấy bao dung hơn bình thường.
"Chị lợi hại gì chứ? Nếu như chị lợi hại thì đã ép Học Dân cưới vợ sinh con được rồi, thế thì làm sao mà để nó thoát khỏi "năm ngón tay Phật" của chị được?"
Tưởng Tú Trân không nhịn được liền trêu chọc một câu, cũng coi như đang tìm niềm vui trong cái khổ.
Đợi đến khi nói xong với Khương Thư Lan thì Tưởng Tú Trân lại về, lấy số tiền còn dư trong nhà ra, không khỏi nhíu mày, đợt này cưới vợ cho con trai thứ xem như đã tiêu tốn hơn nửa số tiền trong nhà.
Có thể cho Khương Học Dân không nhiều lắm.
Chị ấy tính toán đâu ra đấy, lấy ra được khoảng 70 đồng, đó cũng là toàn bộ số tiền gia đình đang có, không hề để lại một xu nào.
Có điều Tưởng Tú Trân đã lo lắng dư thừa rồi, vì là lần đầu tiên Khương Học Dân xa nhà nên cả nhà đã góp thêm tiền cho cậu ta hết, hai người cha Khương mẹ Khương cho một trăm, hai người anh hai Khương cho mười, anh ba Khương cho mười. Còn Khương Thư Lan cũng cho cậu ta một trăm.
Chẳng qua ngoài mặt Khương Học Dân vẫn nhận nhưng sau khi xong xuôi thì lại nhét hết vào dưới gối những người đã đưa tiền cho mình, cậu ta không đem theo một xu nào cả.
Trên người có hơn 40 tệ. Là số tiền xưa nay cậu ta tích góp được, định mang đi toàn bộ.
Bên phía nhà họ Khương bàn chuyện đến khí thế hừng hực.
Nhà họ Giang cách vách càng náo nhiệt hơn, Giang Đức Bảo được đặc cách trở về Thủ đô, nghe nói còn là lãnh đạo của thành phố Bình Hương đến đây đích thân thông báo.
Điều này trở thành tin tức giật gân nhất trong đội sản xuất.
Ai cũng không ngờ rằng người nhà họ Giang mà ngày xưa ai cũng không dám thân lại sắp cá mặn xoay người.
Có vài người hối hận đến mức đấm ngực giậm chân, sớm biết vậy thì họ đã gây dựng mối quan hệ tốt với nhà họ Giang rồi.
Dẫu Tưởng Lệ Hồng làm người không ra gì thì Giang Đức Bảo cũng đâu có tệ đâu chứ.
Đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận.
Bên phía nhà họ Giang phong cảnh vô hạn khiến Trâu Dược Hoa đã nổi giận đùng đùng rời đi trước đó cũng quay lại nhà họ Giang lần nữa.
Thái độ của anh ta tốt hơn ngày xưa không chỉ gấp một hai lần.
hôn, anh ta tới đây kiếm miếng thơm lây bộ không được à?
Hơn nữa lần này lãnh đạo còn đích thân tới, anh ta cũng có thể làm quen cho người ta biết mặt.
Nhìn đứa con rể đi theo làm tuỳ tùng đòi nhúng tay lo toan đủ thứ này của mình, mày của Giang Đức Bảo nhăn càng sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận