Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 325:

Bọn họ thực sự đã tìm được đến hang sói rồi, hoặc chính xác mà nói thì chính là hang mà sói từng ở.
Nơi này còn có gà rừng đã bị cắn chết, lông gà đủ các loài màu sắc bị rụng ra, máu tươi đã hóa nâu sẫm vẫn còn đọng lại.
Chu Trung Phong ra hiệu từ phía sau lưng, lập tức cầm một cành gỗ khô ước chừng khoảng một thước, mở hang sói ra.
Sau đó anh lắc đầu: “Chạy rồi.”
Người xưa nói thỏ khôn sẽ có ba hang. Không ngờ sói cũng có nhiều hang như vậy, vừa là để dụ người, vừa là để chạy trốn đi mất.
Bốn mắt ở bên cạnh nhịn không được mà thở dài, ngoe nguẩy bả vai đang bị thương, vô cùng khó chịu: “Lũ sói này cũng quá tinh ranh rồi.”
Đội trưởng Triệu cùng với đội trưởng Na ban đầu còn cho rằng tân binh chưa đủ năng lực cũng không khỏi gật đầu đồng ý.
Xem ra hai người họ đã nghĩ sai rồi, năng lực của mấy tân binh này cũng không quá kém. Mà mấy con sói này đúng là quá tinh ranh thực sự.
Nếu như không phải quen đường thuộc lối một chút, còn có Chu Trung Phong phán đoán được đúng chỗ ẩn thân của bọn chúng, có khi bây giờ bọn họ vẫn còn ở bên ngoài tìm kiếm vô nghĩa rồi!
Quả nhiên trong số những người chuyên huấn luyện dã ngoại, phong cho Chu Trung Phong là người đứng đầu cũng không phải là vô nghĩa.
“Phó đoàn, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”
Câu hỏi của Hầu Tử quả nhiên cũng là câu hỏi của tất cả mọi người luôn rồi.
Giờ phút này đây, Chu Trung Phong chính là người đáng tin nhất đối với bọn họ.
Chu Trung Phong kiểm tra qua hang sói này một lần, sau khi xác định chắc chắn không có gì rồi liền nói: “Hai người một đội, tách nhau ra để tìm kiếm.”
Dừng một lúc, anh lại bổ sung: “Nhất định phải kề vai sát cánh bên đồng đội, không cho sói có cơ hội chạy thoát.”
Nếu không để ý, sói sẽ có cơ hội. Cơ hội để chạy tới và cắn vào giữa cổ của kẻ địch.
Lời này nói ra, mọi người đều đồng thanh: “Đã rõ thưa phó đoàn.”
Chu Trung Phong, đội trưởng Na và đội trưởng Triệu, ba người quay qua nhìn nhau, bọn họ đều là những quân nhân lâu năm.
Chưa thể nói là thân kinh bách chiến, nhưng cũng có kinh nghiệm nhiều hơn các tân binh, không hề yếu đuối chút nào.
Chu Trung Phong liền nói với bọn họ: “Ba người chúng ta mỗi người sẽ dẫn theo một tân binh khác có được không?”
Mỗi người dẫn theo một người yếu hơn, còn lại hai người có thực lực ngang nhau cùng đi với nhau tạo thành một đội.
Lời này đều có được sự đồng ý của đội trưởng Na và đội trưởng Triệu.
Tám người chia ra được thành bốn đội, sau đó đi tới những nơi khác nhau để đẩy mạnh kiểm tra.
Một giờ, hai giờ, ba giờ sau.
Vẫn không có động tĩnh gì, hai con sói như thể đã tan biến mất rồi.
Lúc tất cả mọi người đều có chút kiệt quệ, Hầu Tử thấp giọng nói với Chu Trung Phong một tiếng: “Phó đoàn?”
Ngón tay cậu ấy chỉ vào một chỗ ở rừng măng, nơi kia bị đè đến bằng phẳng, hiển nhiên không hề giống với những chỗ khác.
Ánh mắt Chu Trung Phong nhìn qua, ra hiệu đã hiểu với Hầu Tử, hai người tay cầm súng, mắt nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng bắt đầu chậm rãi đi tới.
Chỉ là đợi đến khi bọn họ tới gần rồi, chỉ thấy có một nhúm lông sói màu xám rơi trên mặt đất.
Hai người liếc nhìn nhau, có chút thất vọng, lại chậm một bước để sói chạy mất rồi.
Nháy mắt sau đó, ở vị trí phía sau rừng măng, lập tức truyền đến một tiếng kêu rên thống khổ: “A!”
Sau đó lại là một tiếng súng vang lên.
Sau khi nghe được âm thanh này, Chu Trung Phong và Hầu Tử nhanh chóng quay qua nhìn nhau rồi lại nhanh chóng chạy ra vị trí phía sau rừng măng.
Chỉ là cuối cùng bọn họ lại tới muộn một bước nữa rồi.
Hiện trường đã loạn hết lên, bên đó có đội trưởng Triệu cùng với bốn mắt, bốn mắt đang cố che chắn cho vết thương trên đùi đội trưởng Triệu, máu tươi đổ đầy quanh miệng vết thương.
Ồ ồ tuôn ra như thể dòng suối vậy, làm gì cũng không làm cho máu ngừng chảy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận