Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 272:

Trâu Dược Hoa sáng sớm đi chạy bộ về, còn chưa về tới cửa nhà đã thấy bên ngoài hành lang có người, anh ta cầm lấy khăn lau mặt, không khỏi có chút thấp thỏm.
Chen vào trong đám người, thấp giọng mà hỏi.
Anh ta vừa đi vào đã thấy ba người đều khóc.
Đầu tiên là mẹ ruột của mình khóc: “Dược Hoa à, con xem con cưới được người vợ độc ác thế nào về kia kìa.”
Sau đó là đến mấy đứa nhỏ khóc lóc: “Cha, bọn con cũng bị mẹ kế bỏ đói.”
Cuối cùng là đến lượt Giang Mẫn Vân khóc, cô ta khóc không thành tiếng nữa, nước mắt tuôn như mưa, khiến cho người ta không khỏi đau lòng: “Dược Hoa à, cái nhà này, em không sống nổi ở đây nữa, cả mẹ anh lẫn con anh đều hợp lại bắt nạt em.”
“Em nấu cơm, đứa nhỏ lén mang đồ ăn đến chuồng heo đổ đi, em đến căn tin mua bánh về, bọn họ cũng chê không ăn, em thực sự muốn hỏi, nhà chúng ta giàu có lắm sao? Sao bao nhiêu công nhân của nhà máy cán thép đều ăn bánh hành, đến miệng của mẹ lại thành đồ ăn cho heo vậy, tới miệng của mấy đứa nhỏ thì lại không thể nuốt nổi? Như vậy là sao chứ? Nhà chúng ta giàu có lắm nên sống sang như vậy được sao?
Không thể không nói, nếu có văn hóa thì sẽ không giống như vậy.”
Giang Mẫn Vân nói hai ba câu liền nâng cấp bữa ăn đơn giản lên một mức độ mới.
Trâu Dược Hoa đơn giản vì vấn đề vợ trước của mình, sự nghiệp phía trước liền trở nên gian nan hơn rất nhiều, nghe được câu này của Giang Mẫn Vân cũng không khỏi cảm thấy hoảng sợ: “Em đang bịa chuyện linh tinh gì vậy?”
Anh ta theo bản năng mà bịt miệng của Giang Mẫn Vân lại, còn không quên đóng cửa lại để đuổi hết hàng xóm đang hóng chuyện đi.
“Em còn chưa nói đúng sao, bọn họ đến cả bánh hành cũng không ăn, đây không phải là nhà tư bản thì là cái gì?”
Lời này còn dọa được cả bà lão Trâu lẫn hai đứa nhỏ luôn rồi.
Phải biết rằng, con dâu bà lão Trâu cùng với mẹ ruột của hai đứa nhỏ cũng chỉ bởi vì vấn đề thành phần gia đình mà phải đi xuất ngoại, nếu không phải do Trâu Dược Hoa phản ứng nhanh, đúng lúc đem giấy ly hôn đi công chứng, nếu không thì nhà bọn họ cũng không sống tiếp được.
“Mẫn Vân, bọn nhỏ chưa hiểu chuyện, em không nên hở một tí là làm quá lên đến mức này.”
Thấy Trâu Dược Hoa đang đứng về phía bọn họ.
Tiểu Trâu Dương vội vã liên tục cáo trạng: “Cha, mẹ kế không nấu cơm cho bọn con.”
“Dì ta muốn để bọn con chết đói.”
Lời này khiến cho Trâu Dược Hoa nhíu mày: “Trên bàn không phải là có bánh ngô sao?”
Anh ta cũng không bênh vực cho mẹ mình, sao có thể không phát hiện ra được.
“Nhưng mà con muốn ăn đồ do mẹ kế nấu.”
Lời này nói ra, Trâu Dược Hoa không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Giang Mẫn Vân: “Mẫn Vân, bọn nhỏ muốn ăn đồ em nấu, vậy vất vả cho em một chút rồi.”
Giang Mẫn Vân: “Thứ nhất, em không bỏ đói bọn họ, thứ hai, Trâu Dược Hoa, đêm qua em phải đi làm suốt đêm, từ tám giờ hôm qua cho đến tám giờ hôm nay, suốt mười hai tiếng, nhà người khác về đều có cơm ăn, em trở về không những không có cơm ăn, còn phải nấu cơm cho mấy đứa nhỏ, anh đi hỏi xem có nhà ai phải như vậy không?”
Điều này... Trâu Dược Hoa cũng trầm mặc: “Hay là em bỏ việc đi, từ ban đầu anh đã không tán thành việc em đi làm rồi.”
“Không có chuyện đó đâu.”
Đi làm là chấp niệm của cô ta, nếu không đi làm để nghèo đến tận cùng thì chỉ có thể bị xã hội đào thải mà thôi.
“Hay là như vậy đi, dù sao mỗi ngày mẹ đều ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm, kêu mẹ đi nấu cơm cho chúng ta ăn đi.” Giang Mẫn Vân đề nghị nói.
Lời này nói ra, trong lòng bà lão Trâu không khỏi cảm thấy chột dạ: “Dược Hoa à, người mẹ đau lắm, tối hôm qua đã đau rồi, mẹ sợ làm phiền đến con nên chưa dám nói với con.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận