Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1300:

Anh cũng không hề mặc quân trang, cố ý đổi thường phục.
Vậy mà đối phương có thể nhận ra.
“Bất ngờ à?”
Đầu bếp trưởng múc liên tiếp ba muôi cơm, sau khi ấn chắc chắn, lúc này mới lấy rau cải rải lên trên, tràn đầy đến đỉnh mới đưa cho anh: “Người tham gia quân ngũ, trên người họ có một loại chính khí.”
Cho dù người đó không mặc quân trang, liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra được.
Đương nhiên, người nhìn còn phải là lão binh thì mới có thể.
Nói sao nhỉ?
Loại trạng thái dù ở tình huống thả lỏng, thân hình cũng thẳng tắp, ở trong tình huống không có nguy hiểm thì đôi mắt cũng sẽ cảnh giác mà quan sát tình huống xung quanh.
Đó chính là thói quen được rèn luyện trong quân ngũ, cả đời đều không thể quên được.
Chu Trung Phong đón lấy hộp cơm, nói câu cảm ơn, sau đó lại nói: “Tôi không nghờ được lại bại lộ bởi vì điều này.”
Đầu bếp múc cơm đắc ý nói: “Tôi làm đầu bếp trong quân đội mười hai năm, sau mới chuyển nghề đến trên xe lửa đây. Một đôi mắt này của tôi đã nhìn qua quá nhiều người.”
“Bội phục.”
Chu Trung Phong hàn huyên xong, lúc này mới lôi kéo Tiểu Thiết Đản cùng rời đi.
Trên đường, lúc chen qua hành lang hẹp, Tiểu Thiết Đản hiếu kỳ hỏi: “Dượng ơi, chú quen biết người đó sao?”
Chu Trung Phong lắc đầu, lại gật đầu: “Có biết, nhưng lại không quen biết. Chú không biết tên họ của người ta, nhưng chúng ta đều cùng là những người từng bảo vệ biên giới của tổ quốc.”
Tiểu Thiết Đản gật gật đầu: “Vậy thì đều rất lợi hại.”
“Có thể nghe hiểu sao?”
Tiểu Thiết Đản ừ một tiếng, cậu bé đã gần mười tuổi, đã có ngoại hình thiếu niên mới lớn, giống như măng mọc sau mưa, sạch sẽ xanh tươi.
Cậu bé sẽ dùng cách của mình để bảo vệ. Cũng sẽ giống như dượng của cậu nhóc vậy.
Thành ra đến phiên Chu Trung Phong kinh ngạc, anh nhéo nhéo mặt Tiểu Thiết Đản: “Thật không tồi.”
Có thể nhận được một câu khích lệ của anh là thực sự rất hiếm có.
Tiểu Thiết Đản thẹn thùng nhấp môi, một lúc lâu sau, cậu nhóc đột nhiên thấp thỏm nói: “Dượng ơi, chú nói xem sau khi trở về, cha cháu liệu có thể không nhận ra cháu hay không?”
Cậu nhóc trưởng thành là một người đàn ông, loại chuyện này không tiện nói với cô ruột, chỉ có thể nói với chú dượng.
Nói cho ông nội thì lại sợ bị ông nội mắng.
Chu Trung Phong sửng sốt: “Làm sao có thể?”
Giọng điệu của anh thật nghiêm túc, cũng rất ôn hòa: “Trên đời này, không có người cha nào sẽ quên con của chính mình.”
“Cha của cháu cũng thế, hàng ngày cháu không ở bên cạnh cha mình, không có thời điểm nào mà cha cháu không nhớ đến cháu.”
Đây là lời nói thật.
Trước kia anh cảm thấy con trai thật phiền người, bướng bỉnh, chiếm lấy vợ của anh.
Nhưng sau khi đi công tác, lên chiến trường anh mới giật mình nhận ra, bản thân mình nhớ Thư Lan, nhưng hiện tại cũng nhớ thêm hai người.
Đó chính là An An cùng với Nháo Nháo.
Anh sẽ nhớ bọn chúng, chúng cao lên hay mập lên? Có phải đã biết nói chuyện hay không? Rất nhiều loại sự tình.
Lời này của Chu Trung Phong làm cho Tiểu Thiết Đản có một tia cảm giác an toàn. Cậu bé gật gật đầu, giọng điệu như ông cụ non: “Vậy được, cháu còn sợ cha cháu sẽ không nhận ra cháu.”
Bởi vì cậu nhóc đã rời nhà lâu lắm rồi.
‘Không đâu.” Chu Trung Phong rất chắc chắn.
Điều này làm cho tâm tình Tiểu Thiết Đản trở lên vui sướng.
Trên đường trở về toa xe giường nằm còn thì thầm hát một khúc nhạc.
Nhóm người Khương Thư Lan có chút không hiểu, vì sao cậu nhóc này đi ra ngoài một chuyến mua cơm, trở về liền vui vẻ như vậy.
Nhưng mà mặc kệ mọi người hỏi thăm như thế nào, Chu Trung Phong cũng đều không trả lời.
Chuyện này coi như là bí mật của anh cùng với Tiểu Thiết Đản.
Lại một lần nữa mua tới hai phần cơm, để cho Chu Trung Phong cùng cha Khương hoàn toàn ăn no. Không thể không nói, so với lương khô lạnh băng, loại đồ ăn nóng hầm hập vẫn là thích hợp cho người ăn uống hơn.
Xe lửa phải đi ba ngày.
Ban đầu Nháo Nháo và An An còn tốt, thời điểm sang ngày hôm sau, hai tên nhóc liền có chút đứng ngồi không yên, muốn đi ra ngoài, nhưng khổ nỗi xe lửa sẽ không dừng lại.
Khương Thư Lan và Chu Trung Phong chỉ có thể thay phiên nhau, dỗ dành giảng đạo lý cho hai bé, mới xem như đem hai tiểu tổ tông này trấn an được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận