Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 296:

Cô uống xong thì ngẩng đầu lên nhìn Chu Trung Phong, anh rất đẹp, ngũ quan từ trước đến nay nhìn vốn luôn rất lạnh lùng, lúc này đây lại nhìn cực kỳ ôn nhu.
Khương Thư Lan nghĩ nghĩ, thấp giọng hỏi: “Chu Trung Phong, em sinh cho anh đứa con nhé, có được không?”
Lời này nói ra, thìa cháo trong tay Chu Trung Phong lập tức rơi xuống, thìa rơi xuống bát cháo kêu lên leng keng mấy tiếng.
Lúc này đây sự im lặng trong phòng vô cùng rõ ràng.
Lâu đến mức mãi mà không có ai nói gì.
Khương Thư Lan có chút không vui, lại bắt đầu đùa giỡn tiếp: “Anh sao vậy? Anh không muốn sao?”
Chị Thủy Hương hay nói là phụ nữ như bọn họ nhìn thấy cô còn không nhịn được. Chu Trung Phong sao có thể nhịn được chứ?
Chu Trung Phong nhìn Khương Thư Lan đang trêu đùa mình, nhịn không được mà cười lên, mặt mày nhìn vẫn rất ôn nhu: “Đầu còn đau không?”
Khương Thư Lan nghĩ nghĩ, chần chờ một lúc rồi gật đầu.
Đầu vẫn còn đau, đau như muốn nổ tung vậy.
“Còn phát sốt không?”
Khương Thư Lan lại gật đầu tiếp, chắc chắn vẫn còn sốt rồi, hô hấp của cô vẫn còn nóng ran, xương cốt cả người cũng rất đau.
Dưới tình trạng như vậy chắc chắn là vẫn còn sốt rồi.
“Vậy còn muốn sinh con không?”
Khương Thư Lan lắc đầu: “Người bệnh sinh con ra sẽ không khỏe mạnh.”
Coi như vẫn còn tỉnh táo.
Chu Trung Phong bón cho cô miếng cháo cuối cùng, nhìn qua khuôn mặt thanh thoát xinh đẹp dịu dàng của cô, cởi chăn ra cho cô, đẩy dịch chăn qua, khóe miệng nhấc lên, ngữ khí ôn nhu: “Chuyện sinh con thì đợi em hết bệnh rồi nói sau.”
Người đàn ông anh tuấn lạnh lùng đến như vậy, lúc nói chuyện trước mặt cô đều hận không thể giảm bớt được sự ấm áp.
Khương Thư Lan có chút chần chờ.
Chu Trung Phong thu dọn bát thìa, đặt ở một bên, ngữ khí cực kỳ bình thản: “Mau đi ngủ đi, đợi đến mười một giờ anh sẽ kiểm tra lại nhiệt độ cơ thể em.”
“Anh sẽ ở bên cạnh trông chừng em không đi đâu hết.”
Khương Thư Lan gật gật đầu rồi lại lắc đầu, bị ốm đến ngớ người luôn rồi.
Cô vậy mà lại quên mất mấy đứa nhỏ.
Cô thấp giọng hỏi một câu: “Thiết Đản cùng với Lôi Vân Bảo đâu rồi?”
“Đi đến nhà họ Lôi rồi, em không cần lo lắng đâu, mau đi ngủ đi.”
Sau khi được ăn uống no đủ, thuốc cũng đã vào người nên Khương Thư Lan rất nhanh lập tức nhắm mắt lại.
Chỉ là sau khi nhắm mắt lại, cảnh tượng con sói lớn miệng đầy máu đang hướng về phía cô mà vồ tới lập tức lại hiện lên.
Cô theo bản năng mà sợ run cả người.
Sợ hãi trong lúc ngủ mơ như vậy khiến cho mày của cô không khỏi nhăn lại.
Chu Trung Phong vốn định tranh thủ lúc cô đang ngủ sẽ đi tới phòng bếp dọn dẹp một chút lại ngưng bước, đi đến bên giường, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bả vai cô: “Không sao đâu, không sao đâu, chỉ là mơ thôi mà.”
“Hơn nữa anh cũng không đi đâu hết, sẽ ở bên cạnh em.”
Không thể không nói, thanh âm của anh thực sự rất có ma lực.
Có lẽ cũng do Chu Trung Phong chính là người đã cứu cô khỏi miệng sói trong hiện thực. Lúc này mới khiến đôi mày đang nhăn chặt lại của Khương Thư Lan dần buông lỏng ra.
Hơi thở cũng dần trở nên vững vàng hơn.
Chu Trung Phong khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh ngồi ngay tại giường, không đi đâu nữa hết, vẫn đợi cho Khương Thư Lan hoàn toàn ngủ say rồi mới ra khỏi phòng bếp.
Sau khi thu dọn xong, nhìn thấy bình rượu Thiêu Đao Tử kia.
Chu Trung Phong lập tức có chút chần chờ, nếu như dùng rượu bôi lên người cô thì phải cởi quần áo.
Anh... Chu Trung Phong cứ suy nghĩ mãi, chỉ lau tứ chi với phần nách thôi chắc là cũng được.
Cứ như vậy, cả đêm Chu Trung Phong bôi rượu lên tay chân Khương Thư Lan ba lượt, mỗi lần đều chà sát đến đỏ lên, khi đó mới ngưng lại, lại một lần nữa kiểm tra nhiệt độ cơ thể.
Đợi đến hơn sáu giờ sáng, cơn sốt của Khương Thư Lan cuối cùng cũng giảm dần.
Nhưng người bình thường khi bị ốm đến sáng nhiệt độ cơ thể thường sẽ thấp hơn, có giảm được hay không còn phải đợi thêm chút nữa hoặc đến tầm trưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận