Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1005:

Bỗng nhiên bị điểm danh, chị ta luống cuống, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Chúng tôi là những người biết điều, đâu giống như một số người, mỗi ngày đều ăn của con rể, ở của con rể, đây nào phải thông gia, đây là quỷ hút máu thì có.”
Lời này ngấm ngầm chỉ trích người khác, quả thực không xuôi tai nổi.
“Tôi nói này, chị không ăn được nho nên chê nho xanh chứ gì.”
“Chắc mọi người vẫn chưa biết, con rể của nhà họ Giang đã sớm không phải xưởng trưởng nữa, nói là bị giáng chức thành một người trông coi xưởng thì đúng hơn nhỉ?”
“Tôi có họ hàng từ nơi khác về, lúc đó người ta nhìn con rể nhà họ Giang chẳng khác nào ăn xin, suýt chút nữa con rể nhà họ Giang đã không thể trở về xưởng cán thép bằng tàu hỏa thì phải?” Lời này làm cho mọi người kinh ngạc.
“Không thể nào?”
“Tôi không gạt mọi người đâu, con rể của cô ba tôi đang nấu rượu ở xưởng cán thép nói, con rể nhà họ Giang trở về chẳng khác nào ăn xin, nó cũng không biết sao lại như thế, thì ra là bị giáng chức.”
Đây… Đây là một tin lớn.
Mọi người xác thực với Tưởng Lệ Hồng theo bản năng.
Tưởng Lệ Hồng làm sao chịu nói ra khó khăn trong nhà mình, chị ta quơ tay áo: “Các người mà còn ở đây nói bậy, tôi xé miệng các người.”
“Chúng tôi có nói bậy hay không, mọi người đến xưởng thép hỏi thăm một chút, chẳng phải sẽ biết sao?”
Tưởng Lệ Hồng nghe vậy, chị ta chột dạ: “Tôi không nói chuyện với các người nữa.”
Chị ta quay đầu rời đi.
Mọi người nhìn dáng vẻ chột dạ của Tưởng Lệ Hồng, ai nấy cũng lắc đầu.
“Đúng là chỉ nhớ thứ tốt, mà chẳng nhớ chuyện xấu.”
Người nhà họ Khương nhìn chị ta bị chê cười, bọn họ cũng không phản ứng lại.
Nhưng mà trong lòng bọn họ càng thêm cảm thấy may mắn, may là lúc trước Thư Lan không gả cho Trâu Dược Hoa, nếu không cô đã nhảy vào cái hố lửa này rồi.
Bọn họ mang theo cảm xúc này đến khi tới nhà ga, người nhà họ Khương đều cảm thấy nhẹ lòng hơn đôi chút.
Tưởng Tú Trân còn không quên dặn dò: “Mẹ, hai người nhớ giúp Thư Lan nhiều chút, Trung Chung Phong kia không tệ, chúng ta có qua có lại.”
Có hình tượng con rể Trâu Nhược Hoa trước đó, mọi người càng cảm thấy con rể Chu Trung Phong rất tốt.
Ngày lễ hay ngày tết anh đều tặng đồ an ủi, khắp nơi này cũng không tìm thấy một con rể tốt như vậy.
Tất nhiên trong lòng mẹ Khương cũng hiểu rõ, bà gật gật đầu, sau đó bảo mọi người trở về.
Người lớn thì đỡ hơn chút, nhưng dù sao Tiểu Thiết Đản cũng là con nít, cậu bé luyến tiếc mọi người nên tiến đến ôm từng người một.
“Bác gái cả, bác trai cả, bác ba, mọi người nhớ nói với cha cháu, sau này cháu sẽ về thăm mọi người.”
Tưởng Tú Trân sờ sờ đầu Tiểu Thiết Đản, rồi nói: “Bác biết rồi.”
“Cháu đến nhà cô, nhớ phải nghe lời, biết không?”
Tiểu Thiết Đản gật gật đầu.
Chờ nhóm người Tưởng Tú Trân rời đi, Tiểu Thiết Đản không kiềm chế nổi nữa mà bật khóc: “Bà, cháu luyến tiếc bác gái cả.”
Sao mà mẹ Khương không luyến tiếc cho được, bà an ủi Tiểu Thiết Đản một trận, sau đó móc trong túi ra một cái bánh mè đường, bà đưa cho bé: “Được rồi, cháu đừng khóc nữa, ăn cái này đi.”
Đồ ăn ngon có thể dời đi sự chú ý của trẻ con, đây dường như đã là kỹ năng sinh tồn của mẹ Khương.
Quả nhiên, bánh mè đường vừa đến tay, Tiểu Thiết Đản lập tức ngừng khóc, bé cầm lấy bánh hạt mè đường mà gặm.
Nhưng mà… Bé mới cắn một cái, xa xa có một cậu thiếu niên trông giống như ăn mày, nhìn chằm chằm bé.
Chính xác hơn mà nói, nó đang nhìn chằm chằm cái bánh mè đường trong tay Tiểu Thiết Đản.
Tiểu Thiết Đản bị ánh mắt mãnh liệt kia làm cho hoảng sợ, xuất phát từ phản xạ có điều kiện, cậu bé giấu bánh mè đường ra sau theo bản năng.
Sau đó, cậu bé trơ mắt nhìn đối phương nuốt nước miếng.
Tiểu Thiết Đản do dự, bé nhìn ông bà đang kiểm tra vé ở trạm, bé nhỏ giọng dò hỏi tên ăn mày kia: “Anh muốn ăn hả?”
Trâu Dương bị một tiếng dò hỏi này làm cho bừng tỉnh, đối với một người mang trái tim trưởng thành như nó, vậy mà lại sinh ra ý muốn cướp cái bánh mè đường kia đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận