Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1435:

Lúc đang trầm mặc, liền bị một câu hỏi cắt ngang: “Phương Cầm, bọn họ là ai?”
Mã Kiến Minh dựng xe đạp Phượng Hoàng lên, đầu xe còn treo một con vịt nướng, là món mà Phương Cầm thích ăn nhất.
Nhưng lúc này đây, vịt nướng dường như đã thành thứ đáng bị chê cười rồi.
“Phương Cầm, bọn họ là ai?” Mã Kiến Minh hỏi lại một lần nữa, sắc mặt anh ấy cực kỳ khó coi.
“Em không biết bọn họ, bọn họ tới là để hại em đó.”
Nghe được lời này, người đàn ông nông thôn kia dường như hơi lay động, anh ta theo bản năng mà ngước lên nhìn Mã Kiến Minh, đối phương mặc một bộ quần áo bông, đeo một chiếc kính gọng đen, phía dưới cánh tay cầm theo hai quyển sách, vừa nhìn đã thấy là bộ dạng hào hoa phong nhã của thư sinh.
Người đàn ông nông thôn lần đầu cảm thấy tự ti đến như vậy, anh ta theo bản năng mà giấu đi bàn tay cùng với quần áo bẩn bẩn của mình ở phía sau.
Bốn mắt nhìn nhau.
Mã Kiến Minh lập tức hiểu được đối phương là ai.
Nếu không phải người có liên quan, đối phương chắc chắn sẽ không dùng đôi mắt tự ti này mà nhìn anh ấy.
Chồng của Phương Cầm sao?
Sau khi biết được chuyện này rồi, sắc mặt Mã Kiến Minh lập tức thay đổi, bằng cấp cùng với giáo dưỡng không cho phép anh ấy tức giận ở đây ngay lúc này.
Anh ta hít sâu một hơi, nâng đồng hồ lên nhìn thời gian: “Phương Cầm, anh cho em thời gian để giải quyết, trưa mai tới tìm anh.”
Nói xong liền quay đầu xe mà rời đi.
Lúc xoay người đi cũng không có chút lưu luyến nào mà rời đi luôn.
Điều này khiến cho Phương Cầm lập tức ngồi phịch xuống đất, cô ta nhìn chằm chằm đối phương: “Anh đã vừa lòng chưa?”
“Có phải muốn tôi chết đi rồi thì anh mới vui phải không?”
Đối phương không nói được lời nào nữa, chỉ là theo bản năng mà lui về phía sau mấy bước, muốn gọi một câu: “Cầm Cầm.”
Chỉ là đến bước này rồi, anh ta đến cả cái tên này cũng không thể gọi được.
Anh dường như đã hiểu tại sao, tại sao đối phương ba năm qua đều không quay về rồi.
“Lý Kế Công, anh đừng có gọi tên tôi, anh gọi chỉ khiến tôi chán ghét thêm thôi.”
Phương Cầm cuối cùng không nhịn được nữa, liền quát lên một tiếng với đối phương, xoay người chạy lên lầu.
Lý Kế Công bế Bảo Nhi mới bốn tuổi, đứng tại chỗ một hồi, có chút ngẩn người ra.
Không biết qua bao lâu, Bảo Nhi liền túm lấy áo của Lý Kế Công: “Cha, chúng ta đi đâu bây giờ?”
Một tiếng cha này khiến cho Lý Kế Công như hoàn hồn, anh ta hung hăng mà xoa xoa mặt mình, nhìn khu vườn trường dào dạt vẻ thanh xuân kia, lần đầu tiên anh ta cảm thấy có chút hối hận vì đã đi tới thủ đô.
Anh cảm thấy được bản thân mình không hợp với nơi này.
Lý Kế Công giấu đi cảm xúc: “Chúng ta về nhà thôi.”
Có lẽ anh ta không nên tới đây.
Bảo Nhi ừm một tiếng, có chút lưu luyến mà nhìn về bóng dáng của Phương Cầm, thấp giọng nói: “Không tìm mẹ nữa sao?”
Lý Kế Công lập tức im lặng, anh ta không biết phải trả lời con mình thế nào.
Anh ta trầm mặc một hồi lâu: “Trước kia khi không có mẹ, Bảo Nhi không phải vẫn sống rất tốt đó sao?”
Cảm xúc của trẻ con đến nhanh đi cũng nhanh.
Bảo Nhi nghĩ nghĩ: “Đúng là như vậy thật.”
“Chúng ta mau quay về nhà thôi, con muốn gặp bà nội.”
Trong ký túc xá.
Phương Cầm đi vào liền đóng cửa phịch một tiếng, sau đó chui vào trong chăn mà khóc rống lên.
Tiếng khóc kia đầy sự áp lực cùng thống khổ.
Khiến cho mấy người Khương Thư Lan đều có chút hai mặt nhìn nhau.
“Phương Cầm.” Mã Phượng Hà nhịn không được mà gọi một tiếng.
“Cô không sao chứ?”
Phương Cầm không trả lời mà chỉ gào khóc, nước mắt chảy ra làm ướt cả đệm chăn, cô ta không biết khóc trong bao lâu.
Tiếng khóc cuối cùng cũng dứt.
Mấy người Khương Thư Lan đều có chút lo lắng, tất cả mọi người im lặng mà ngồi trong ký túc xá, im lặng làm chuyện của mình, cố gắng không phát ra chút thanh âm nào hết.
Không biết qua bao lâu, Phương Cầm chui ra từ trong chăn, ánh mắt cô ta lúc này đã sưng lên, theo bản năng mà mông lung nhìn ra khoảng không ngoài cửa sổ.
“Anh ta tên là Lý Kế Công, là người tôi quen lúc vừa xuống nông thôn ở Vân Nam, lúc ấy tôi đã không còn hy vọng với việc quay lại thành phố nữa nên đành gả cho anh ta, vừa mới sinh con được một năm thì cuộc thi đại học được khôi phục lại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận