Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 558:

Lời này nói ra, mọi người trong hội trường lập tức cười lên.
Đến cả mấy chiến sĩ vừa bước lên bục vô cùng hồi hộp cũng dần dần thoải mái hơn.
Chu Trung Phong nhận lấy mic nói, nghiêm trang: “Vợ tôi sẽ không nỡ đâu.”
Lúc này đám đông lại càng cuồng loạn hơn: “Ôi ôi ôi!”
Khương Thư Lan ngay bây giờ nhịn không được nữa mà đỏ mặt lên.
Người này thực sự là cái gì cũng dám nói hết.
Trải qua một phen ầm ĩ này, hội trường được điều hòa không ít, mà mấy chiến sĩ cũng bớt hồi hộp hơn rất nhiều.
Chính ủy Tống thực sự rất có khả năng, chỉ nói mấy câu cũng có thể khiến cho mọi người trầm tĩnh lại được.
Không khí đang thoải mái rất nhanh đã được hắn ta điều hòa trở nên nghiêm túc trở lại.
Vẻ mặt hắn ta lúc này cực kỳ uy nghiêm: “Được rồi, hôm nay mời mọi người đến đây không phải chỉ là vì hội ái hữu, mà còn vì chuyện quan trọng hơn nữa, là chuyện gì mọi người có biết không?”
“Biết!” Mọi người phía dưới đồng loạt nói.
“Được rồi, tất cả mọi người im lặng hết đi.” Chính ủy Tống vẫy tay, vẻ mặt uy nghiêm: “Chúng tôi xin mời tư lệnh Cao cùng với sư trưởng Lôi lên trao huy hiệu cho những anh hùng ở đây.”
Lúc này thần sắc của mọi người vô cùng nghiêm túc, lộ rõ vẻ chờ mong.
Sau đó tiếng ca to rõ uy nghiêm vang lên.
Chỉ thấy tư lệnh Cao với sư trưởng Lôi bước ra từ tấm màn màu đỏ, bọn họ đều mặc quân trang, trông cực kỳ uy nghiêm.
Trong tay bọn họ đang cầm huy hiệu, bước từng bước từ sau đài đến trước đài.
Đứng ở phía trước những người hùng kia.
Từ trái sang phải lần lượt trao huy hiệu cho bọn họ.
“Tốt lắm, không ngừng cố gắng, cùng nhau đi lên.”
Đây chính là những lời cổ vũ đối với những người hùng kia.
Đến lượt Chu Trung Phong.
Tư lệnh Cao đeo huy hiệu cho anh, nói lời thấm thía: “Cậu cũng đã là đội trưởng rồi, hãy trưởng thành hơn.”
“Về sau nghe lời một chút, đừng khiến tôi khó xử.”
Chu Trung Phong: “...”
Chu Trung Phong có hơi bất đắc dĩ: “Lãnh đạo, có thể đừng nói những lời như vậy trong những trường hợp thế này được không?”
Anh có gì mà không trưởng thành chứ?
Anh có gì mà không nghe lời hả?
Không phải chỉ phản kháng một chút, xin nghỉ phép, thả bồ câu, đưa vợ đi mua chút đồ thôi sao?
“Được rồi, tôi không nói nữa, về sau đừng khiến tôi khó xử nữa có biết chưa?”
Tư lệnh Cao thấp giọng nói.
Chu Trung Phong: “...”
“Ừm!”
Sau một lúc lâu mới không chút tình nguyện mà đáp lại một câu.
Anh căn bản đâu có làm cho đối phương khó xử gì nữa đâu?
Phía dưới mọi người đều đang đoán già đoán non xem tư lệnh Cao nói gì với Chu Trung Phong.
Có người ghé tai: “Tư lệnh Cao có phải đặc biệt rất thích đội trưởng Chu không? Mấy người xem, chỉ có duy nhất lúc trao huy hiệu cho đội trưởng Chu mới nói mấy câu như vậy.”
“Tôi cũng phát hiện, mấy người có nhìn ra được không, lúc nói chuyện tư lệnh Cao còn đang cười, chắc chắn là ông ấy đang cổ vũ đội trưởng Chu.”
“Chứ còn sao nữa, có ai mà không thích người tài giỏi đâu? Mấy người xem đội trưởng Chu còn thu phục được cả người khó tính như tư lệnh Cao rồi kìa.”
“Cũng không biết tư lệnh Cao thích anh ấy đến mức nào.”
Nghe xong mấy lời của mọi người, Khương Thư Lan không khỏi cười lên, bởi vì cô nhờ đọc bình luận mà biết được tư lệnh Cao đang nói gì với Chu Trung Phong.
Nghĩ đến câu hãy trưởng thành lên, Khương Thư Lan lại nhịn không được mà che miệng cười.
Vương Thủy Hương ở bên cạnh hiếu kỳ hỏi: “Thư Lan, em đang cười cái gì vậy?”
Bọn họ xem mà mừng đến rớt cả nước mắt rồi.
Lúc tư lệnh Cao đang trọng dụng Chu Trung Phong như thế kia, giống như Bá Nha với Chung Kỳ Tử vậy, bộ dạng thân thiết mà nói mấy câu, dưới tình huống này, hai người bọn họ giống như mấy người bạn già thân quen lâu năm vậy, nói lẩm bẩm với nhau mấy câu.
Khương Thư Lan hỏi lại một câu: “Mấy chị xem tư lệnh Cao với Chu Trung Phong giống gì?”
“GIống trưởng bối, giống tri kỷ, càng giống với mấy người bạn già xa cách đã lâu lúc này gặp lại vậy.”
Khương Thư Lan: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận