Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1120:

“Lại vẫn có thể giữ được khuôn mặt xinh đẹp."
"Cái này gọi là gì? Đây gọi là lợi ích cả đôi bên."
Khương Thư Lan sau khi nghe xong, vậy mà lại cảm thấy có lý.
Tề Phương này đã sống một cuộc đời thực tế và sáng suốt.
Khương Thư Lan gật đầu.
Tới lượt Tề Phương trố mắt: “Chị không thấy tham hư vinh, ham hưởng lạc sao?"
Dù sao thì cha mẹ cô ấy cũng suýt mắng chết cô ấy.
Khương Thư Lan lắc đầu: "Tôi nghĩ chị rất tỉnh táo, nếu tất cả những người đồng chí nữ đều tỉnh táo như chị, cuộc sống có lẽ sẽ không khổ cực như vậy."
Tề Phương nhìn Khương Thư Lan từ trên xuống dưới, nói với giọng điệu vui vẻ: "Từ giờ trở đi, chị sẽ là bạn thân của tôi."
Khương Thư Lan chưa bao giờ gặp qua loại người như Tề Phương.
Nói cô ấy ngốc nghếch, nhưng cô ấy sống một cuộc sống sáng suốt và tự do tự tại hơn bất kỳ ai khác, cô ấy biết mình muốn gì.
Nhưng nếu nói cô ấy không ngốc, cô ấy lại muốn làm bạn thân với một người mới gặp mặt lần đầu tiên.
Không có một chút phòng thủ nào cả.
Lỡ như cô là người xấu, vậy Tề Phương chẳng phải sẽ rất khổ sở sao?
Khương Thư Lan đâu biết rằng những người như Tề Phương trông có vẻ đơn thuần, nhưng có con mắt nhìn người rất tốt, và cô ấy luôn nghĩ rằng người có thể khiến cô ấy thích ngay từ lần đầu tiên gặp mặt chắc chắn không tệ.
Từ nhỏ đến lớn đều như vậy.
Từ trước đến nay chưa thất thủ lần nào.
Đây là sự thông minh của Tề Phương.
Vì vậy, Khương Thư Lan chần chừ hồi lâu, mới không nhịn được mà hỏi: "Chị không sợ tôi là người xấu sao?"
"Chị thế sao?"
Tề Phương hỏi ngược lại: "Chị xinh đẹp như vậy, làm sao có thể làm người xấu được chứ?"
Chuyện này… Trong giây lát, Khương Thư Lan không nói nên lời, Tề Phương là một người điển hình có tam quan kết hợp với năm giác quan.
Cô không khỏi bật cười, nhưng đối phương không nói sai chút nào, cô thực sự không phải người xấu.
Sau khi đưa Tề Phương đến căn tin, Tề Phương dường như ngay lập tức mở ra một thế giới mới, nhìn đồ ăn trong căn tin, cô ấy không ngừng gật đầu.
"Cũng không tệ, so với căn tin của nhà máy kéo sợi bông chúng tôi thì phong phú hơn nhiều."
Đừng nhìn vào nhà máy kéo sợi bông ở thành phố Thượng Hải, mà ở đó đang thiếu nguồn cung.
Chỗ đó chẳng khác nào căn tin của bộ đội trên hải đảo, có bắp cải xào, mực xào, đầu heo kho tàu, chưa kể còn có rong biển bào sợi làm muối, canh rau, tôm khô trứng.
Đây đâu phải căn tin đâu.
Thế này chính là những món ăn tự làm ở nhà không phong phú được như vậy.
Nhìn thấy ánh mắt của Tề Phương sáng lên.
Khương Thư Lan không thể không cười: "Trước đây các món ăn của căn tin không phong phú như vậy, cũng là do sau khi mở nhà máy trên đảo thì có thu được lợi nhuận, vì vậy từ hai món ăn đã đổi thành bốn món ăn một bát canh."
Hơn nữa, bốn món ăn một bát canh này, vẫn là hai mặn hai chay.
Tề Phương nghe thấy điều này càng trở nên hoan hỉ, đắc ý hơn: “Vậy thì tôi thực sự rất may mắn."
Nếu đến sớm sẽ không gặp chuyện tốt như vậy.
Hơn nữa, thái độ của cô ấy đối với Lộ Kiến Quốc cũng đã được cải thiện rất nhiều.
Hai người là kiểu chồng già vợ trẻ, Tề Phương xinh đẹp, có học thức, xuất thân từ thành phố, Lộ Kiến Quốc vốn dĩ để mặc cô ấy, nhưng một khi thái độ của Tề Phương tốt thì thái độ của anh ấy đối với cô ấy có thể nói là cưng chiều.
Tất nhiên, đây là điều mà Khương Thư Lan không dự tính tới.
Sau khi giới thiệu hết về một số nơi trên đảo, nhiệm vụ của Khương Thư Lan đã hoàn thành, cô chào tạm biệt Tề Phương, Tề Phương không mang theo hộp cơm mà dùng một chiếc bát tráng men từ căn tin, và đang ăn rất vui vẻ.
Nghe vậy, cô ấy lập tức đứng dậy, lấy trong túi ra một ống gì đó, thần bí đưa cho cô.
"Thư Lan, chị nhận lấy."
Khương Thư Lan ngây người một lúc, sau đó cúi đầu nhìn xuống, hóa ra là son môi.
Đây thực sự là một thứ quý hiếm trên đảo.
"Mau nhận lấy đi."
Tề Phương vội vàng đẩy tới: “Tôi mua ở chợ Thượng Hải một phát năm thỏi, thỏi này tặng cho chị."
Bạn cần đăng nhập để bình luận