Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 377:

Cô vốn có làn da trắng, được ánh mặt trời chiếu vào phảng phất như sáng bừng lên.
Gương mặt vốn thanh lệ, cũng bởi vì giật mình kinh ngạc mà thêm vài phần cuốn hút. Làm cho ai đó không rời được mắt.
Khương Thư Lan trừng mắt nhìn anh, hoạt động chân tay, giãn eo một cái, lập tức hút một ngụm khí: “Trên người em chỗ nào không thoải mái, anh còn không biết sao?”
“Em đau toàn thân.”
“Đều là tại anh.”
Giọng nói cũng yếu ớt, người cũng đẹp, mặt hạnh má đào, môi như trái đào, một đôi mắt long lanh sóng nước.
Nếu nói trước đây cô là đóa hoa sơn chi trong trắng thanh khiết, thì hiện giờ lại giống như mẫu đơn sắp nở rộ, trông cực kỳ đẹp, đã xinh đẹp lại còn cuốn hút.
“Để anh ấn cho em có được không? Giống như hôm qua nhé?”
Ánh mắt Chu Trung Phong tối đi trong chốc lát, đôi mắt dời đi, một lúc lâu sau âm thanh có chút khắc chế nói: “Có khá hơn chút nào không?”
Khương Thư Lan nhắm hai mắt, có chút thỏa mãn mà than thở một hơi: “Thoải mái hơn nhiều.”
“Đúng vậy, chính là vị trí anh ấn ngón cái đó, vừa tê vừa đau, chỗ đó dùng sức thêm một chút đi.”
“Còn chân em nữa, ngày hôm qua em đứng ở trên dãy đá ngầm lâu lắm, vẫn còn hơi đau một xíu, anh cũng ấn ấn cho em nhé?”
Tính tình Chu Trung Phong rất tốt, cũng cực kỳ có kiên nhẫn. Nghe vậy, liền cho Khương Thư Lan ngồi xuống, lại một lần nữa ấn chân cho cô.
Khương Thư Lan híp mắt, vẻ mặt thỏa mãn: “Chu Trung Phong, nếu anh có thể đấm bóp cho em mãi thì tốt rồi.”
Động tác trong tay Chu Trung Phong dừng lại một nhịp, nghe thấy vậy ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, thanh âm trầm thấp mang theo chút nghẹn ngào.
“Chỉ ấn cho mình em mà thôi.”
Giống như là hứa hẹn.
Anh cũng chỉ ấn bóp cho mỗi Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan hé môi cười: “Coi như là anh còn có lương tâm.”
Dứt lời, bụng liền kêu lên. Cô có hơi xấu hổ, tối hôm qua ăn xong lại cùng Chu Trung Phong lăn lộn cả đêm, không đói bụng mới lạ đấy.
Chu Trung Phong thu tay lại, động tác rất tự nhiên mà đỡ cô dậy: “Trên bàn có cơm, anh đang nấu rượu gạo với đường đỏ và trứng gà, có lẽ sắp được rồi, có thể uống một chén.”
Mắt hạnh Khương Thư Lan mở to, tò mò hỏi: “Chu Trung Phong, làm sao mà anh biết cái này?”
Chu Trung Phong không được tự nhiên mà sờ sờ cái mũi: “Lúc trước vợ Tống Vệ Quốc ở cữ, cậu ta tìm được một phương thuốc cổ truyền.”
Phương thuốc này là thứ dân bản địa thích nhất.
Khương Thư Lan: “...”
Thái dương của cô nảy lên: “Chu Trung Phong, em không có ở cữ mà.”
“Coi như là chúng ta chuẩn bị trước.”
Khương Thư Lan: “...”
Chuẩn bị trước, làm sao cô có thể tưởng tưởng được, Chu Trung Phong còn có một mặt như vậy?
Chu Trung Phong thấy cô ngây người, không kìm được mà cười cười, lúc này mới đi xuống bếp lấy một bát đường đỏ rượu gạo với trứng gà, trứng gà là luộc chín rồi sau đó bóc vỏ mới cho vào.
Cho nên dù là nấu hơn nửa tiếng đồng hồ trong nước, vẫn cứ trắng trắng tròn tròn, đặc biệt là nước đường đỏ ngấm vào, thành ra đặc biệt thơm ngon.
“Nếm thử nhé?”
Giống như một hiến vật quý.
Khương Thư Lan nhìn Chu Trung Phong bưng bát lên, đột nhiên liền nhẹ giọng: “Chu Trung Phong, nếu về sau em còn muốn ăn thứ khác thì phải làm sao bây giờ?”
Chu Trung Phong đang thổi cho bớt nóng: “Anh sẽ học cách nấu.”
Nhanh chóng trả lời, lại tức khắc đưa ra đáp án.
Khương Thư Lan cũng mỉm cười: “Em cũng học.”
Uống một ngụm nước đường đỏ, lập tức thấy ngọt đến tận sâu trong tâm khảm: “Biết tại sao em lại đi nhà ăn làm việc không?”
Cô vẫn luôn giấu kín.
Chu Trung Phong giương mắt nhìn cô, có chút nghi hoặc.
Khương Thư Lan cười: “Đi làm kiếm tiền chỉ là một phần, một phần khác chính là em vẫn luôn muốn cùng người bản địa học cách nấu đồ ăn phương Nam.”
Tiểu Lưu là người địa phương chính tông, lại là đầu bếp.
Lúc trước cô có nghĩ tới việc học từ Miêu Hồng Vân và Vương Thủy Hương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận