Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1176:

Có đôi lời Chu Trung Phong khó mà nói ra, nhưng mà Khương Thư Lan không cố kỵ nhiều như vậy.
Cô nói thẳng: “Là ông bà Tạ.” Ngừng một chút, cô bổ sung một câu: “Thật ra bọn họ cũng không hại người, chỉ là những lời kia, thật sự quá khó nghe.”
Chuyện ông bà Tạ làm trước đó, nói rằng ác độc hại người khác thì không đến mức.
Chỉ là trong trường hợp công khai đó, bọn họ nói lời trào phúng, khiến người ta như nuốt phải ruồi bọ, phun cũng không được, mà không phun cũng không xong.
Hứa Vệ Phương vừa nghe là ông bà Tạ, hắn ta lập tức hiểu rõ: “Hai bà tám đó à.”
“Chắc hai người không biết đúng không? Nơi viện dưỡng lão này, đều là của bà Tạ đấy, mỗi ngày bà ta đều rảnh rỗi không có chuyện gì làm, nói nhiều nói ít người khác khắp nơi.”
Nói tới đây, vẻ mặt Hứa Vệ Phương có hơi xấu đi, hắn ta cười lạnh một tiếng: “Xem ra lúc trước tôi mắng bà ta chưa đủ.”
Lời này vừa được nói ra, hắn ta đi về phía sảnh chính.
Ông nội Chu và bà nội Chu kéo hắn ta lại, bọn họ biết tính Hứa Vệ Phương, nhưng Cao Thải Hà lại kéo hai ông bà.
“Ông nội Chu, bà nội Chu, hai người để Vệ Phương đi đi, nếu anh ấy không xả được cục tức này, tối nay anh ấy sẽ không ngủ được đâu.”
Cao Thải Hà không thấy hai ông bà nói gì nữa.
Cô ấy nói thẳng: “Trong mắt Hứa Vệ Phương, hai người không khác gì ông bà ruột thịt của anh ấy.”
Làm gì có cháu trai nào nhìn thấy ông bà mình bị bắt nạt, mà không có bất kỳ phản ứng gì.
Lời này vừa được nói ra, ông bà nội Chu mới trở nên yên tĩnh, lúc cúi đầu, đôi mắt đều hơi đỏ lên.
Mấy năm nay, những ngày Chu Trung Phong không về, bọn họ ở viện dưỡng lão, tất cả đều nhờ vào Hứa Vệ Phương chạy trước chạy sau giúp đỡ làm việc.
Sảnh chính.
Hứa Vệ Phương đi vào giống như đốt pháo, hắn ta là một người cái gì cũng dám nói, mọi người đều biết điều đó.
Hắn ta vừa vào, mọi người lập tức tránh đường cho hắn ta, cứ như là gặp phải ôn dịch.
Hứa Vệ Phương không để bụng, hắn ta híp mắt, nhìn thoáng qua mọi người, rồi dừng trên những người nhà họ Tạ, mở miệng chửi ầm lên.
“Tên chó chết nào không có mắt, dám bắt nạt người của Hứa Vệ Phương tôi, muốn chết đúng không, ông đây dùng xe máy đâm chết nó!”
“Tông không chết, ông đây nuôi nửa đời còn lại, tông chết, ông đây đào mộ chôn cho, mỗi ngày ông đây sẽ đi đến mộ tên đó chửi ầm lên, Hứa Vệ Phương ông đây muốn cho tên đó biết, dám đụng đến người của Hứa Vệ Phương, có chết cũng không được bình yên.”
Lời này vừa được nói ra, hiện trường trở nên yên tĩnh.
Vẻ mặt đám người bà Tạ tím tái, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Giống như là giây tiếp theo bọn họ sẽ té xỉu vậy.
Hứa Vệ Phương dừng lại, hắn ta tập trung nhìn bọn họ: “Tôi thấy trong bao nhiêu người thì đám người nhà họ Tạ là chột dạ nhất, có phải mấy người bắt nạt ông bà tôi không?”
“Làm sao? Lúc bắt nạt người khác, mấy người rất ghê gớm mà, không suyễn không choáng váng cũng không té xỉu, bị người ta tìm tới trả thù, thì lại bắt đầu choáng váng thở dốc muốn ngất xỉu à? Đúng là không biết xấu hổ.”
“Nhà họ Tạ, tôi nói cho mấy người biết, sau này nơi nào có ông nội Chu và bà nội Chu, tốt nhất mấy người nên cách xe ba thước thì hơn, nếu không Hứa Vệ Phương tôi láy xe đâm chết mấy người.”
Thường nói tên thần kinh đều không muốn sống, Hứa Vệ Phương chính là loại người dám không muốn sống đó.
Năm hắn ta 18 tuổi, hắn ta dám đến viện dưỡng lão, một mình rượt đuổi ông lão dám bắt nạt ông hắn ta, lăn lộn người ta đến mức phải rời khỏi viện dưỡng lão, lúc này hắn ta mới chịu từ bỏ.
Mọi người ở nơi này đều biết, đức hạnh của Hứa Vệ Phương rất tệ, không chọc hắn ta còn được, hắn ta chỉ hơi lắm mồm mà thôi.
Nếu như chọc hắn ta thì cứ chờ hắn ta trả thù đi.
Vẻ mặt của người nhà họ Tạ vô cùng khó coi, nhưng giờ phút này, không ai dám nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận