Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1282:

Hứa Vệ Phương an tĩnh mà bồi bên cạnh vợ, hiếm khi trong lòng có được cảm giác năm tháng tĩnh lặng.
Đợi vợ khóc đủ rồi, lúc này mới lau nước mắt cho vợ nói: “Được rồi, ở cữ không nên khóc.”
Cao Thải Hà gật nhẹ đầu, ừ một tiếng.
Chờ lúc Hứa Vệ Phương rời khỏi phòng bệnh đi chăm sóc đứa bé, Cao Thải Hà nhìn bóng lưng hắn ta, cả người lâm vào hoảng hốt. Người khác đều nói cô ta gả cho một tên vô tích sự, nhưng Cao Thải Hà lại cảm thấy, cho tới bây giờ Hứa Vệ Phương đều không phải người như vậy.
Cho tới hiện tại cũng không phải.
Hắn ta ở nhà sẽ dọn dẹp phòng, nửa đêm cũng vẫn sẽ làm mì sợi cho cô ta ăn, người bên ngoài nói xấu cô ta, Hứa Vệ Phương sẽ cùng đối phương tranh chấp không dừng, thậm chí đánh nhau cũng chỉ vì đòi lại công đạo cho cô.
Về việc lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, cho tới tận bây giờ Hứa Vệ Phương cũng không hề nói một câu không phải nào trước mặt cô ta.
Càng đừng nói đến việc trách cứ một câu nào.
Cho dù ở bên ngoài có khó khăn, thì ở trước mặt cô ta, Hứa Vệ Phương cũng vẫn có thể cười an ủi.
Cao Thải Hà nghĩ thầm, Hứa Vệ Phương chỗ nào là vô tích sự, ở trong mắt cô ta, Hứa Vệ Phương là người đàn ông vĩ đại nhất.
Bên ngoài.
Hứa Vệ Phương đi tới phòng bệnh bình thường. Phòng bệnh thông thường có thể cho người tiến vào, Nữu Nữu vừa uống sữa xong, là mượn sữa của sản phụ mới sinh con ở phòng bệnh sát vách.
Uống sữa xong, Nữu Nữu an tĩnh hơn rất nhiều, thân hình nho nhỏ, nằm trên giường nhỏ ngủ khò khò.
Nhìn thấy đứa bé, Hứa Vệ Phương không tự chủ được mà biểu lộ ra sự ôn nhu, muốn đưa tay ra chạm vào Nữu Nữu, lại cảm thấy con mình quá nhỏ, sợ làm đứa bé sợ hãi. Lại từ từ thu hồi nắm tay lại.
“Nữu Nữu nhà chúng ta rất xinh đẹp đúng không?”
Khóe miệng Chu Trung Phong co quắp lại, một đứa bé giống hệt con mèo con, anh thật sự không nhìn ra có chỗ nào xinh đẹp.
Anh qua loa ừ một tiếng.
Hứa Vệ Phương cũng hiểu, nên không truy cứu: “Nháo Nháo và An An nhà cậu sinh ra nặng bao nhiêu?”
Chu Trung Phong nhớ lại: “Một đứa hơn năm cân, một đứa gần được sáu cân.”
Nghe được lời này, Hứa Vệ Phương lập tức trầm mặc, hắn ta lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá, móc ra một cây, cầm đưa lên miệng cắn, nhưng lại không châm lửa, một lúc lâu sau hắn ta mới nói: “Nữu Nữu nhà tôi khi sinh là ba cân sáu lạng.”
Một mình bé còn không bằng một nửa cân nặng của hai đứa nhóc kia.
Chu Trung Phong sẽ không biết cách an ủi người khác, anh cũng trầm mặc theo, vỗ vỗ bả vai Hứa Vệ Phương.
Hốc mắt Hứa Vệ Phương lập tức đỏ lên: “Chu Trung Phong, cậu nói có phải trước kia tôi đã làm rất nhiều chuyện thất đức hay không?”
Lúc này mới báo ứng lên thân thể đứa nhỏ?
Chu Trung Phong vặn lông mày: “Nói linh tinh gì vậy?”
“Cậu làm nhiều chuyện thất đức? Là giết người hay là phóng hỏa rồi?”
“Đều không có.”
Hứa Vệ Phương lắc đầu: “Vậy mười tuổi làm nổ nhà vệ sinh có tính không? Mười một tuổi nhìn lén chị gái nhà bên tắm rửa, mười ba tuổi đánh nhau cùng với người ta, tháo hơi bánh xe người ta...” Cái này tính ra tận mấy cái.
Chu Trung Phong có chút đột nhiên nói: “Hứa Vệ Phương, chuyện thất đức cậu làm cũng nhiều thật.”
“Đúng không!?”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Hứa Vệ Phương cào cào mái tóc: “Sớm biết vậy năm đó tôi không nghịch như vậy.”
“Vậy cậu cũng không gặp được vợ cậu.”
Cái này...
“Vậy vẫn nên quên đi, xấu thì cứ xấu đi, chí ít vợ tôi thích.”
Đề tài này lúc đầu rất nặng nề, lại đột nhiên thay đổi phương phướng.
Chu Trung Phong: “Được, cậu đi ăn cơm, tôi trông cho cậu.”
Hứa Vệ Phương ừ một tiếng, cắn thuốc lá đến nỗi đầu lọc điếu thuốc đều bị cắn đứt cũng không có quẹt một que diêm châm lửa.
“Chu Trung Phong, cậu là người tốt.”
“Cút!”
Hứa Vệ Phương nhanh chóng biến mất.
Tuy nhiên, bưng cơm rất nhanh lại một lần nữa trở về. Là kiểu ăn cơm nhưng con mắt hận không thể dán lên trên người của con gái nhỏ.
Khóe miệng Chu Trung Phong giật giật, tuy vậy cũng có thể hiểu được.
Anh cùng ông cụ Dương ở tại thủ đô chờ đợi một tuần lễ, là tròn một tuần ông cụ Dương thi châm cho Nữu Nữu. Mà Cao Thải Hà từ sau khi có sữa về, mỗi ngày đều cho Nữu Nữu bú.
Ông cụ Dương thu kim châm, liền nói: “Hôm nay chính là lần thi châm cuối cùng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận