Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 89:

Nói là nói như vậy, nhưng đúng hơn là đang khen nhà bọn họ.
Xe đã dừng được hồi lâu, nhưng người trên xe vẫn chưa xuống dưới.
Nghe bên trong có tiếng trẻ con, có người liền nghi hoặc: “Sao còn mang theo cả trẻ con đi kết hôn sao?”
“Không phải là kết hôn lần hai đó chứ?”
Lời này vừa nói ra, đã bị mẹ Khương trừng mắt trả lời: “Không phải đâu, đều là kết hôn lần đầu mà!”
Vậy tại sao bên trong xe lại có tiếng trẻ con?
Bên trong xe.
Chu Trung Phong muốn đi xuống nhưng Tiểu Thiết Đản không chịu, ôm chân anh nói: “Không được xuống dưới, không xuống dưới được đâu, xuống sẽ bị đánh đó ạ.”
Cậu bé cũng không biết tại sao mình bị đánh, dù sao cậu bé cũng chỉ biết, nếu cùng dượng đi xuống từ trên xe, cậu bé nhất định sẽ bị đánh!
Chu Trung Phong an ủi: “Dượng ở bên cạnh con thì ai dám đánh con chứ.”
“Thật sao ạ?”
“Thật đấy!”
Dứt lời, Chu Trung Phong không để cho đối phương có cơ hội phản ứng, anh đã để tay ra sau lưng Tiểu Thiết Đản, nâng cậu bé xuống dưới như nâng hòn đá.
Cửa xe vừa mở.
Nháy mắt xung quanh liền trở nên an tĩnh, đồng loạt nhìn về phía cửa xe.
Người đàn ông trông thật tuấn tú làm sao, nhưng còn có đứa nhỏ sao?
Ánh mắt cha Khương mẹ Khương trừng lớn, lúc tập trung nhìn vào đó, đứa nhỏ không phải là Tiểu Thiết Đản nhà bọn họ sao?
Mẹ Khương bấy giờ mới bắt đầu phản ứng, biến thành sư tử hà đông mà rống lên: “Tiểu Thiết Đản, cháu qua đây cho bà!”
Xe hôn lễ mà cũng dám lên, ngứa đòn rồi đúng không?
Tiểu Thiết Đản vừa nghe xong nhất thời sợ đến rụt cổ lại, quay một vòng hướng mông về phía mẹ Khương, ôm chặt lấy chân Chu Trung Phong cầu cứu: “Dượng, dượng, dượng nói giúp con đi, đừng để con bị đánh!”
Đứa nhỏ này đúng là thông minh.
Chu Trung Phong thấy buồn cười mà buông cậu bé ra, nói với mẹ Khương: “Là cháu để cho Tiểu Thiết Đản lên xe đó ạ, đừng trách thằng bé nữa ạ.”
Mẹ Khương tức giận trừng mắt, đứa nhỏ này mới có bốn tuổi mà đã biết tìm người bênh hộ cho rồi.
Nhưng vì nể mặt chú rể nên bà chỉ nói với Tiểu Thiết Đản: “Cháu mau đi tới đây, bà không đánh cháu đâu.”
Tiểu Thiết Đản cẩn thận thăm dò: “Có thật không ạ?”
“Đương nhiên rồi!”
Nghe vậy Tiểu Thiết Đản mới quay người từng bước đi đến bên cạnh mẹ Khương.
Mẹ Khương được phen xách Tiểu Thiết Đản lên, cũng không đánh cậu bé mà nói với Chu Trung Phong: “Trung Phong, Thư Lan đang ở trong phòng, cháu vào gặp con bé đi!”
Chu Trung Phong nghĩ đến Khương Thư Lan đang đợi mình trong phòng, trong lòng không khỏi sốt ruột thêm mấy phần, nhanh chóng đi vào trong phòng.
Chu Trung Phong vừa mới bước chân vào trong nhà. Bên ngoài đã truyền đến tiếng khóc chói tai: “Hôm nay mà không đánh được cháu thì bà đây không còn là con người nữa!”
Nước mắt Tiểu Thiết Đản chảy thành dòng, gào khóc kêu: “Bà, bà đã nói là sẽ không đánh cháu mà!”
“Ha ha....”
Mẹ Khương bịt miệng cậu bé, thay đổi chỗ mà tiếp tục đánh.
Chu Trung Phong ở trong phòng vẫn nghe thấy động tĩnh: “...”
Anh nhìn ra bên ngoài, lại quay đầu nhìn thoáng qua phòng của tân nương, quyết định đi vào bên trong phòng cô dâu của mình.
Về phần Tiểu Thiết Đản bị ai đánh thì không cần lo.
Anh đi đón cô dâu vẫn quan trọng hơn.
Bên trong nhà chính đang không biết ai đang ở bên ngoài: “Chú rể tới rồi, mau ra mở cửa đi!”
Mở cửa nhà chính ra, mọi người đều né ra một bên, Chu Trung Phong đi vào bên trong, liền lẳng lặng tới ngồi bên cạnh Khương Thư Lan.
Trên người Khương Thư Lan mặc chiếc áo bông đỏ thẫm, tóc bím để trước ngực, da thịt trắng như ngọc, trơn bóng xán lạn, mặt mày rạng rỡ, môi đỏ răng trắng, nói đẹp cũng không đủ để diễn tả.
Chu Trung Phong sửng sốt: “Đồng chí Khương Thư Lan!”
Người bên cạnh liền trêu ghẹo: “Còn kêu là đồng chí Khương Thư Lan được sao, còn không mau sửa cách xưng hô đi! Phải kêu là vợ chứ! Kêu vợ đi!”
Lỗ tai Chu Trung Phong đỏ lên, khàn khàn thấp giọng nói: “Vợ ơi!”
Chu Trung Phong nhìn cũng rất đẹp, trên người anh mặc quân trang, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, chính trực nổi bật, kêu lên một tiếng vợ.
Khương Thư Lan cũng nhịn không được, cô cúi đầu, thở nhẹ một tiếng, trông vô cùng thẹn thùng.
Hai bên nhanh chóng tránh né đi ánh mắt của đối phương.
Một người đỏ mặt, một người đỏ tai.
Loại không khí này cũng ồn ào giống như mọi người xung quanh, nhưng lại mang theo thiện ý.
Ngay cả người đàn ông đã độc thân vạn năm như Hứa Thành Binh cũng nhịn không được mà phồng ngực, quả thực quá ngọt ngào rồi!
Đến bầu không khí cũng phát ra vị ngọt.
Hắn ta nghĩ thầm, hèn gì lão Chu sốt ruột hồi hộp đến thế, có người vợ như hoa như ngọc như vậy, có người đàn ông nào mà không hồi hộp chứ?
Chu Trung Phong không muốn mọi người trêu ghẹo mình, anh lên tiếng nói: “Thư Lan, chúng ta đi gặp khách thôi!”
Vốn dĩ là nhà trai phải tổ chức tiệc cưới, nhưng nhà trai lại không tổ chức được, vậy nên tiệc mừng bên đây liền biến thành tiệc cưới chính thức.
Khương Thư Lan ừm một tiếng rồi đi theo cùng ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận