Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 643:

Đám Miêu Hồng Vân cũng nhìn qua theo. Tuy biết tổ yến tốt nhưng không ngờ lại tốt như thế.
Cha Khương gật đầu: “Không chỉ vậy, hiệu quả còn rất nhiều, cực kì quý giá!” Nhưng đến hai chữ cuối thì ông im lặng, quý cái gì mà quý, nửa cái sân này đều là tổ yến vàng.
Cha Khương: “...”
“Nếu đã nhiều như vậy thì để ăn thay cơm đi!”
Thư Lan nôn nghén nặng, thứ này nhiều có nôn cũng không tiếc, dù sao dinh dưỡng cần hấp thu cũng hấp thu rồi.
Khương Thư Lan nhịn không được mà trở nên lúng túng: “Cha, đây là ba nhà chia nhau.”
Cô vừa nói vậy, Miêu Hồng Vân và Vương Thủy Hương bên cạnh đều khua tay: “Bọn tôi đâu phải phụ nữ có thai, cầm vài cái về ăn cho biết mùi vị là được, còn lại cô giữ lấy mà ăn.”
Họ đều là thật tâm nhưng nói thì nói thế, tới lúc chia thì Khương Thư Lan đưa cho mỗi người mười lăm tai, cô giữ hai mươi tai.
Ấy vậy mà Miêu Hồng Vân và Vương Thủy Hương đều không cần nhiều thế, mỗi người để lại năm tai.
Tổng cộng hơn năm mươi tai yến, một mình Khương Thư Lan được hơn ba mươi cái. Cô hơi ngại, đưa lại cũng không được.
Miêu Hồng Vân nói thẳng: “Bọn chị biết chỗ, đợi khi có thai sẽ để lão Na đến đó hái cho chị.”
Đoàn trưởng Na uể oải, thậm chí không buồn gật đầu, hễ nghĩ tới ngày mai anh ta lại thấy tối tăm mù mịt.
Miêu Hồng Vân hung hăng trừng mắt nhìn anh ta một cái, được lắm, về nhà sẽ xử anh sau.

Sau khi họ đều ra về, cả nhà Khương Thư Lan bắt đầu cẩn thận thu dọn chỗ yến kia.
Đây đều là yến thô, nhiều tổ có lông nên cần phải nhặt.
Một số tổ có chất lượng khá tốt, cả tổ đều có màu trắng ngà, không dính chút lông nào. Những cái như vậy đều được mẹ Khương nhặt riêng ra, định tối cho Khương Thư Lan ăn cho nóng.
Đợi dọn xong hết tổ yến, cha Khương cố ý lấy cân ra, đặt lên cân thử thì vừa đủ ba cân sáu. Đây đều là yến khô, nhìn thì nhiều nhưng không nặng cân, song cũng đủ để Khương Thư Lan bất ngờ.
“Đúng là không ít.”
Cô nhớ ra trong mưa bình luận nói một cân giá bảy, tám nghìn, thậm chí với loại tổ yến vàng tốt như này có thể đến năm, sáu chữ số.
Một đống này của cô phải được bao nhiêu tiền chứ! Cứ cảm thấy như ôm được núi vàng.
Cha Khương bên cạnh cũng gật đầu: “Thứ này dù ăn thay cơm cũng không được ăn quá nhiều, để mẹ con mỗi ngày nấu hai bữa sáng tối cho con.”
Mẹ Khương vỗ vỗ ngực: “Được, cứ để tôi lo.” Chỉ cần con gái khỏe mạnh thì bà làm gì cũng được.
Nói thì dễ nhưng làm lại không dễ như vậy, số tổ yến này cần nhặt lông, mỗi việc ấy đã mất rất nhiều thời gian, sợ cả nhà họ cùng làm cũng phải nhiều ngày mới xong.
Chu Trung Phong trông vậy thì hơi cau mày: “Lần sau chúng ta đi hái tổ yến chỉ lấy tổ không có lông.” Số tổ yến này dính một đống lông, nhìn là thấy mệt.
Vừa nói xong, ở ngoài có người gõ cửa, là Lê Lệ Mai.
Trên tay cô ấy cầm một cái giỏ, vừa vào đã thấy tổ yến đang bày trên đất.
Lê Lệ Mai bỗng nhướng mày, huýt sáo nói: “Đoàn trưởng Chu, anh tìm tổ yến cho chị tôi hả?”
Chu Trung Phong nghe thế liền có dự cảm không lành.
Quả nhiên sau đó anh thấy Lê Lệ Mai ngồi xuống, kén cá chọn canh: “Đoàn trưởng Chu, tổ yến của anh không ổn nha, đều còn lông thì sao cho chị tôi ăn được?”
Mùi thuốc súng ngập tràn trong câu nói, mang theo vài phần khiêu khích.
Khương Thư Lan nhịn không được mà đỡ trán: “Lệ Mai…”
Từ sau chuyện rừng cao su, không biết vì sao lúc nào Lệ Mai cũng thấy Chu Trung Phong không thuận mắt.
Thấy Khương Thư Lan mở miệng, lúc này Lê Lệ Mai mới không nói nữa. Cô ấy định dùng hành động thực tế để đẩy Chu Trung Phong xuống.
Lê Lệ Mai đặt giỏ lên bàn, lật lớp vải phủ bên trên ra rồi cười tủm tỉm nói: “Chị Thư Lan, đây là tổ yến em chuẩn bị cho chị, tám cân, đã được nhặt sạch, đều là yến cao cấp, tổ yến vàng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận