Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1014:

Nhưng… cô nghĩ đến kết cục của mình mà bình luận nói, cô cảm thấy chuyện gì đặt trên đám người nhà họ Trâu kia thì đều không có gì ngoài ý muốn cả.
Đó chính là một đám lòng dạ xấu xa.
“Cái gì sau đó ạ?”
Tiểu Thiết Đản gãi gãi đầu, bé chạy đến trước mặt An An nhìn nhìn, hiếm lạ không thôi.
“Không có sau đó ạ, sau khi cháu đưa bánh mè đường cho người xấu, cháu lập tức chạy đi.”
Lời này làm cho Khương Thư Lan thở phào nhẹ nhõm: “Vậy… vậy người xấu kia không có làm gì cháu chứ?”
Tiểu Thiết Đản lắc đầu, bé cẩn thận nhớ lại: “Không có.”
Sau đó bé ngừng một chút: “Nhưng mà, ánh mắt người xấu nhìn cháu rất kỳ lạ, giống như muốn… Muốn ăn cháu luôn.”
Lời này làm cho lòng Khương Thư Lan lộp bộp: “Tiểu Thiết Đản, người xấu đó không phải người tốt, sau này cháu nhớ tránh xa một chút biết không?”
Tiểu Thiết Đản nghe Khương Thư Lan nói, bé gật đầu thật mạnh.
Mẹ Khương ở bên cạnh nghe xong: “Thư Lan, con đang nói họ sao?”
Khương Thư Lan vâng một tiếng: “Lòng phòng bị người không thể không có, mẹ, sau này lúc mẹ dẫn Tiểu Thiết Đản về, mẹ nhớ phải cách xa người nhà họ Trâu một chút, đặc biệt là những người nhà họ Trâu đó.”
Mẹ Khương rùng mình: “Mẹ biết rồi.”
Khương Thư Lan thấy trong lòng mẹ Khương cũng hiểu rõ nên cô không muốn đề cập nhiều tới chủ đề này nữa.
Cô chuyển chủ đề: “Lần này cha mẹ trở về, cha mẹ có gặp mấy chị dâu không? Bọn họ thế nào rồi?”
Nhắc đến người nhà, mẹ Khương lập tức cười: “Chị dâu cả của con thăng chức, nói là vị trí chủ nhiệm bình thường, nhưng lại là vị trí của chủ nhiệm Vu, cũng xem như một tay của công xã rồi.”
“Đợi sau khi chủ nhiệm Vu thăng chức rồi rời khỏi hải đảo, chị dâu cả của con sẽ được đề cử là người tiếp theo đảm nhận vị trí đó.”
Tưởng Tú Trân có năng lực là điều không thể phủ nhận, nhưng người có năng lực ở công xã cũng rất nhiều.
Chủ nhiệm Vu có thể đề cử Tưởng Tú Trân, chưa chắc ông ta không xem mặt mũi Chu Trung Phong.
Lời này làm cho Khương Thư Lan ngoài ý muốn, sau đó cô vui mừng: “Xem như chị dâu cả đã đạt được ý nguyện.”
Cô biết chị dâu cả nhà mình, chị ấy là một người cuồng sự nghiệp, mấy năm nay chỉ hận không thể một lòng vì công xã.
Mà chị ấy cũng thật sự làm như vậy.
“Mấy người anh cả anh hai con thì vẫn như vậy, chỉ có điều, mẹ nghe nói anh ba con lại chạy đến chợ đen, mẹ có nhắc nhở nó mấy lần, mà nó không chịu nghe.”
Khương Thư Lan nhíu mày, chợ đen đúng là có thể kiếm tiền, nhưng rất khó để ăn may và tồn tại.
Khương Thư Lan không khuyến khích anh ba cô vào thời điểm này lại đâm đầu vào họng súng, dù gì cũng phải chờ mấy năm nữa khi tiếng gió qua đi rồi mới nói.
Chỉ là khoảng cách của bọn họ quá qua, vượt ngoài tầm với.
“Vậy sao, vậy để lần sau con viết thư về, con sẽ nói với anh ba.”
Chắc chắn anh ba sẽ nghe lời cô.
Mẹ Khương ừ một tiếng: “Vậy được, chị dâu ba của con và nó cãi nhau suốt.”
Nhà bọn họ luôn làm nông, chuyện đầu cơ trục lợi ở chợ đen như này, bọn họ không thể làm, mà cũng không dám làm.
Trong lòng Khương Thư Lan hiểu rõ, cô nhìn mẹ Khương một bên ôm bé con, một bên cũng không rảnh rỗi.
Bà lấy đồ trong đòn gánh ra.
Đầu tiên là một dây lạc xưởng rất dài, sau đó là khô cá, bà nghĩ nghĩ, rồi lấy thêm khô thỏ và một chén tương lớn.
“Nếu cha mẹ đã đến đây, vậy thì con mang một ít đặc sản qua nhà họ Na cách vách đi, mấy ngày cha mẹ không ở đây, tất cả đều nhờ nhà người ta giúp đỡ.”
Mẹ Khương vừa lấy đồ ra, vừa dặn dò Khương Thư Lan, bà đưa đồ cho cô: “Con cầm đi.”
“Đi, mẹ với con đi gặp chị gái nào.”
Khương Thư Lan nghĩ lại mấy ngày nay, đúng là chị dâu Miêu và bà lão Na đã giúp cô rất nhiều.
Mấy thứ này thấy thì nhiều, chứ nếu so với ân tình thì nhiêu đó chẳng đáng là bao.
Bọn họ vừa đến cách vách, chưa kịp gõ cửa, Miêu Hồng Vân đã mở cửa ra mà tươi cười: “Cháu biết ngay là thím Khương tới thì nhất định sẽ đến đây mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận