Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1288:

Đều là giao tình cả đời, cũng chính là lúc tuổi già mới tách xa nhau một năm, cũng may hiện tại chẳng phải hai ông bạn già lại được gặp nhau sao?
Đoạn thời gian ông cụ Chu và bà cụ Chu rời đi, ông cụ Hứa cũng nghĩ niệm tình hai vợ chồng già bọn họ, dù sao về nghỉ hưu cũng đã hơn mười năm, về cơ bản ba người đều chưa từng tách xa nhau. Không phải đánh cờ, chính là ăn cơm đánh bài, tóm lại đều cùng một chỗ.
Lúc trước, ông cụ Chu cùng bà cụ Chu rời thủ đô đến hải đảo, ông cụ Hứa còn thấy không quen. Không nghĩ tới nhanh như vậy lại được gặp nhau.
“Ai da...” Ông cụ Hứa đi đứng có chút đứng không vững, mượn lực đỡ của ông cụ Chu, liền miễn cưỡng có thể đứng lại, đánh giá đối phương: “Tôi thấy hai người hồng quang đầy mặt, đây là khi tới hải đảo đã trải qua thời gian không tồi đúng không?”
Nhìn thoáng qua hai người dường như cũng trẻ ra không ít đâu.
Không hề còn giống như lúc mới về hưu kia, mỗi ngày đều thấy dáng vẻ nặng nề.
Ông cụ Chu kiên nhẫn gật đầu không ngừng, khoa trương nói: “Đúng thế, bên này thời tiết tốt, không hề lạnh chút nào. Từ sau khi đến hải đảo, ngày xưa tôi cao huyết áp lại thêm bệnh thấp khớp của tuổi già cũng chưa từng tái phát qua, mà mỗi ngày tôi đều tìm người đánh cờ đánh bài, thời điểm khát nước...”
Ông chỉ chỉ cây dừa bên bờ: “Liền đi hái quả dừa lấy nước uống, khi đói bụng thì chỗ này khắp nơi đều là chuối tiêu, tùy tiện hái chuối ăn. Khi về nhà, có hai chắt trai gọi tôi cụ ơi, còn có đồ ăn chuẩn bị sẵn sàng, hải sản ăn không hết. Ông nói xem tôi làm sao mà không hồng quang đầy mặt?”
Thời gian trôi qua đằng đẵng, đối với người già mà nói có con cháu quấn quýt bên gối, so sánh trên đời không còn gì tốt hơn được nữa.
Nghe nói như thế, ông cụ Hứa đứng bên cạnh không chịu được mà nói lời chua ngoa: “Vậy còn nửa kia của ông thì sao?”
Nhìn thần thái bà cụ Chu, so với ông cụ Chu còn có tinh thần hơn.
“Bà ấy sao? Lại quay trở lại nghề cũ, cùng cha của Thư Lan mở một phòng khám bệnh, mỗi ngày đều lo lắng bận bịu vô cùng.”
Người này rất sợ bị nhàn rỗi, một khi mà nhàn rỗi liền không có tinh thần. Ngược lại khi công việc lu bù lên thì tinh thần lại càng tốt hơn.
Ông cụ Hứa thở dài: “Xem ra hai người đến hải đảo là quá đúng rồi.”
Ở chung cùng nhau hơn nửa đời người, người bạn cũ là ông đây chính là hiểu rõ nhất trạng thái của hai vợ chồng già này.
“Xem ông nói chúng tôi này. Chính bản thân ông không cảm nhận được chính cơ thể mình hay sao? Ông lên đến đảo không có phát hiện thời tiết bên này ấm áp, độ ẩm không khí cao à? Những năm trước đây chúng ta ở tại thủ đô, cuống họng và miệng đều khô cằn, đến đây rồi đều thấy thuận tiện hơn không ít.”
Ông cụ Chu cũng không kìm được mà nghĩ lại lúc trước.
Nói tới chuyện này, ông cụ Hứa cũng thấy sửng sốt, ông phát hiện đúng thật là trừ có chút phản ứng say sóng thì mọi thứ đều bình thường.
Thậm chí, toàn thân cảm thấy thoải mái không ít.
Ông cụ Hứa cũng đồng tình mà gật đầu.
Nhìn thấy bên này nhóm người cao tuổi nói chuyện không ngừng.
Bên kia, Khương Thư Lan và Cao Thải Hà chạm mặt, hai người liếc nhìn nhau một cái, đều cảm khái đối phương thay đổi quá nhiều.
Khương Thư Lan là càng ngày càng đẹp.
Mà Cao Thải Hà trước kia là người tính tình hấp tấp, bây giờ nhìn dường như ôn nhu không ít.
“Thải Hà, em bé đâu?” Khương Thư Lan tò mò hỏi một câu.
Cao Thải Hà chỉ vào Hứa Vệ Phương đang đứng nói chuyện cùng một chỗ với Chu Trung Phong: “Bên kia, cha bé đang ôm.”
Nói xong, Hứa Vệ Phương cùng Chu Trung Phong cũng chấm dứt câu chuyện, liền ôm đứa trẻ lại đây để Khương Thư Lan nhìn: “Nữu Nữu nhà tôi ở đây.”
Nữu Nữu sáu tháng tuổi, nhưng nhìn qua vẫn rất gầy gò ốm yếu, cả người đều nhỏ xíu, càng làm cho một đôi mắt đen lúng liếng thêm to tròn, làm cho người nhìn thêm đau lòng.
“Nữu Nữu, là thím này.”
Nữu Nữu nha một tiếng, hướng về phía Khương Thư Lan mà nhếch nhếch miệng, lộ ra miệng hồng phấn nộn, còn có cả nước dãi trong suốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận