Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1214:

Cô vừa quay lại, Nháo Nháo và An An được mẹ Khương và dì Lý ôm trong sân không nhịn được mà muốn lao về phía cô.
Nhưng mới đi lao đến được nửa đường, bọn họ dừng lại ngay lập tức.
Nháo Nháo nhăn cái mũi nhỏ, khụt khịt rồi tỏ vẻ ghét bỏ.
Rồi đột nhiên không báo trước, một giọng nói trầm thấp vang lên: "Mẹ....”
Tiếng gọi "Mẹ" này khiến tất cả mọi người trong sân đều sững sờ, ai nấy đều nhìn về phía Nháo Nháo.
Khương Thư Lan cũng không ngoại lệ, cô theo bản năng che miệng lại, kinh ngạc vui mừng nhìn về phía Nháo Nháo: “Gọi lại mẹ một lần nữa nào.” Lời còn chưa nói xong, cô đã đưa tay ra.
Nháo Nháo từ trước đến nay luôn thích thân mật với Khương Thư Lan, hiếm khi thấy đứa trẻ tránh bàn tay của Khương Thư Lan, tránh người ra không cho cô ôm.
Đứa trẻ nôn về phía Khương Thư Lan, cái miệng nhỏ dẩu lên.
Nôn mửa, khạc ra một chút lưỡi màu hồng nhạt, một vào một ra, rõ ràng là do có mùi thối.
Khương Thư Lan: “??”
Cô còn chưa phát hiện mùi trên người mình, không khỏi cúi đầu ngửi ngửi, người cô cũng khá thơm mà.
Mẹ Khương ở bên cạnh phản ứng lại, bà ấy theo bản năng vô thức bịt mũi lại.
"Thư Lan, trên người con có mùi gì vậy? Con đi nhà vệ sinh không để ý bị dính phân lên người hay sao?"
Mùi này cũng quá là nồng, khó trách ngay cả đứa trẻ cũng nôn mửa dữ dội.
Khương Thư Lan sững người một lúc, theo bản năng muốn nói là không phải.
Sau đó, cô nhanh chóng nghĩ ra điều gì đó, rồi giơ tay lên, lớp sầu riêng bọc trong lá chuối từng lớp lộ ra trên tay cô.
Thậm chí, mùi hôi thối ấy còn lan ra khắp cả sân.
Mẹ Khương khiếp sợ nói: “Thư Lan, con dọn hai đống cứt về nhà hả?” Còn mang hai đống lớn như vậy làm gì? Muốn ăn hay sao?”
Khương Thư Lan: "?"
Cô ngay lập tức hiểu nguyên nhân và bất đắc dĩ nói: "Mẹ, đây là sầu riêng, sầu riêng."
"Đó là một loại trái cây."
Mẹ Khương bịt mũi của Nháo Nháo và khịt mũi: "Con đang nói dối đúng không, làm gì có loại trái cây nào có mùi thối như phân?"
"Cái này chẳng phải là hại người hay sao?"
Khương Thư Lan cảm thấy rằng lời giải thích của bản thân không rõ ràng, vì vậy cô chỉ đơn giản là xé chiếc lá chuối lớn xuống để lộ ra gai của quả sầu riêng.
“Mẹ, mẹ nhìn thấy chưa?”
“Đây là sầu riêng, con ăn thử thấy rất ngon, mẹ ăn thử xem?”
Nói xong, cô trực tiếp chỉ vào phần đuôi bị nứt của quả sầu riêng, sau khi bẻ ra một miếng, bên trong thịt quả mềm màu vàng.
Lần này mùi hương càng rõ ràng hơn.
Mẹ Khương ôm Nháo Nháo, theo bản năng trốn sang một bên, một lớn một nhỏ đồng thời há miệng, chúng nôn ra.
Dì Lý mặc dù không có phản ứng lớn như vậy, nhưng cũng ôm An An đứng sang một bên.
Do đó, nơi Khương Thư Lan bóc vỏ sầu riêng trở thành một khoảng trống không có ai.
Không có ai muốn đến.
Khương Thư Lan: "..."
Cô hít một hơi thật sâu: "Quên đi, nếu không ai muốn ăn thì con sẽ cất nó đi."
Cô cũng không ăn được nữa, cô và Lê Lệ Mai vừa mới ăn một quả lớn xong.
“Đừng cất nó ở trong nhà.” Mẹ Khương dặn dò một câu.
Khương Thư Lan đột nhiên nhận ra rằng cả cô và sầu riêng của cô đều bị ghét bỏ giống nhau.
Sau khi Khương Thư Lan cuối cùng cũng giấu quả sầu riêng xong, ngay cả mùi sầu riêng cũng được bay đi khỏi cơ thể của cô.
Cô lại đi ôm Nháo Nháo, hôn lên má Nháo Nháo: "Nào, gọi mẹ đi."
“Mẹ….”
Nháo Nháo nghe xong thì sửng sốt, mấp máy miệng nhỏ chúi vào trong ngực của cô, tất nhiên là muốn ăn sữa, nhưng lại không nói tiếng nào cứ như tiếng mẹ kêu lúc trước là không có.
Cho dù Khương Thư Lan có dỗ Nháo Nháo như thế nào đi chăng nữa thì đứa bé vẫn không gọi mẹ một lần nữa.
Cô có chút thất vọng, cho Nháo Nháo ăn xong sữa liền đi trêu chọc An An, An An có tính tình trầm tĩnh, ngày thường nói chuyện ê ê a a thôi cũng ít huống chi là mong thằng bé gọi mẹ.
Khương Thư Lan đã chơi với chúng gần hai tiếng đồng hồ mà vẫn không nghe được tiếng gọi mẹ lần nữa.
Khương Thư Lan thực sự mệt mỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận