Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 448:

“Tôi hỏi mấy người đáp được chứ?”
“Thứ nhất, mấy người đây là đang tự tiện lên đảo có đúng không?”
Lời này khiến cho Trần Chí Cương bất mãn vô cùng: “Sao chúng tôi phải tự tiện lên, không phải sư trưởng Lôi của mấy người nhờ người mời chúng tôi tới hả? Nếu không mấy người nghĩ rằng tôi phải đến cái nơi chim không thèm thải ở đây ư?”
Bọn họ sống ở thành phố lớn vô cùng tốt, được ăn được uống, mà khi tới nơi này, đầu tiên là phải ngồi thuyền, lại trèo đèo lội suối, không khác đi vào di tích lịch sử là bao.
“Sư trưởng Lôi có mời mấy người tới, nhưng đúng lịch trình không phải ba ngày nữa mới tới sao, mấy người không làm theo lịch trình, liệu có phải là tự tiện lên đảo không?”
Thanh âm của anh đầy vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị, sắc nhọn tựa như mũi tên, bay ra mà bắn vào người, khiến kẻ nhận được phải phát đau.
Ngữ khí của Trần Chí Cương lúc này mới chậm đi vài phần: “Phải!”
“Chúng tôi đều là vì sự nghiệp nghiên cứu nên mới đến trước như vậy.”
Nếu không phải vì vậy thì ai mà thèm đến chứ?
“Tôi chỉ nghe kết quả, không cần nghe đến lý do.”
Chu Trung Phong tiếp tục thẩm vấn: “Thứ hai, có phải là mấy người không hề có ai thông báo trước gì mà cứ vậy tiến vào rừng cao su của dân chúng luôn đúng không?”
Lúc này Trần Chí Cương mới quay qua nhìn thầy mình, tiếp tục nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Chúng tôi cũng là vì sự nghiệp nghiên cứu mà thôi, nếu không phải vì sự nghiệp nghiên cứu thì thèm tới rừng cao su này làm gì chứ?”
“Chúng tôi thừa nhận là phương pháp có chút sai lầm, nhưng bản chất của chúng tôi vẫn là vì muốn làm điều tốt, còn không phải vì sự nghiệp nghiên cứu mà vì tiền mới gây ra hậu quả như vậy sao?”
Chu Trung Phong cắt ngang: “Thứ ba, các người có phải chưa nhận được sự đồng ý của dân chúng mà đã chém cây cao su của mọi người đúng không?”
Ngay cả Trần Chí Cương cũng phải trầm mặc không nói được gì nữa.
Cho dù bọn họ lấy bao nhiêu cớ đi nữa thì cây cao su cũng đã bị chém xuống rồi, đây chính là chứng cớ.
Bọn họ không thể cãi lại được.
Trần Chí Cương lại nói: “Còn không phải là vì nghiên cứu sao?”
Đội trưởng Na nghe không nổi nữa, một cước đá mạnh vào thân cây, cười lạnh một tiếng.
“Nghiên cứu nghiên cứu nghiên cứu, tất cả chuyện mấy người làm đều là vì nghiên cứu, vậy mấy người để dân chúng ở chỗ nào? Trước khi mấy người tiến vào rừng cao su, có nghĩ tới việc đây là địa bàn của người khác chưa? Lúc các người chặt đi cây cao su, có nghĩ đến việc đây là cây cao su của người khác không? Các người vì nghiên cứu, những chuyện cần phải suy nghĩ cũng không cần suy nghĩ sao? Trong đầu mấy người chỉ toàn có chất thải thôi hả? Ngay cả đứa nhỏ ba tuổi còn biết, không được lén làm điều sai, các người đều là người lớn hết rồi mà lại không biết ư?”
Lời này nói ra thực sự là không nể mặt ai hết, sắc mặt đang khó chịu tức giận của người dân cũng dần dần dịu đi.
Những câu nói vừa rồi thực sự khiến cho người ta vô cùng thoải mái, phải nói là rất thoải mái.
Sắc mặt của nhóm chuyên gia trong nháy mắt lập tức trở nên khó coi, căn bản là vô cùng bối rối.
“Chúng tôi là người mà mấy người mời đến, lại vì quân đội mà đến, dù là lấy cớ gì thì các người cũng nhanh chóng thả chúng tôi xuống.”
Nếu cứ bị trói như vậy, bọn họ sợ là sẽ dính chặt trên cây mất.
Thái độ hất hàm sai khiến này thực sự là khiến cho người ta tức chết.
Đội trưởng Na nhịn không được, trực tiếp rút súng ra, bắt một nhát lên trời.
Ngay lúc này xung quanh nháy mắt trở nên im lặng.
“Đội trưởng Na, có phải anh muốn chết không hả?”
Tống Vệ Quốc từ phía xa vội vàng chạy tới, chạy đến mức trán đổ đầy mồ hôi, thở hổn hển, hận không thể mắng chết tên đội trưởng Na kia.
Hắn ta không ngờ rằng bản thân chỉ đến chậm có một bước mà mọi chuyện đã ra nông nỗi này, vô cùng loạn lạc rồi.
Tình cảnh quân nhân bắn súng lên trời để uy hiếp mấy chuyên gia mà quân đội mời tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận