Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 890:

Bà nội Chu suy nghĩ chốc lát rồi đẩy lại gọng kính: “Là Thành Quân à, năm đó bà còn ôm cháu lúc mới sinh đấy, giờ đã lớn thế này rồi.”
Thiệu Thành Quân lập tức không biết nói gì cho phải, chỉ đành nói thẳng: “Bà nội Chu, cháu thành thật xin lỗi. Em gái cháu là đứa có tính không biết giữ mồm giữ miệng, xúc phạm với con trai của cháu bà. Thành Quân tới đây để nói lời xin lỗi với bà.”
Anh ta nói xong còn lấy phương thức chào hỏi từ xa xưa của thủ đô, cúi chào nghiêm trang với bà nội Chu một cái, có thể nói là tràn ngập thành ý.
Bà nội Chu khẽ cười rồi nói giọng hiền lành: “Bà cũng không để chuyện đó trong lòng, lão Thiệu này đúng là cứ phải chuyện bé xé ra to.”
Sau đó, bà nói sang chuyện khác, một tay nắm Khương Thư Lan, một tay nắm Chu Trung Phong, còn không quên mỉm cười liếc nhìn hai đứa nhỏ đang trong tã lót: “Cũng do chắt trai của bà, đáng lẽ không được đi tè ở trước cửa nhà khiến cho cô nhỏ nhà họ Thiệu ngứa mắt. Đây là do nhà họ Chu của bà không đúng.”
Lời nói có ý xin lỗi nhưng thực tế thì sao?
Thực tế là khiến Thiệu Thành Quân xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được, một đống lời nói đã chuẩn bị sẵn trong lòng cũng không biết nói sao cho phải. Anh ta chỉ có thể tiếp tục nhận lỗi.
“Được rồi, chuyện này không liên quan đến cháu. Bà lão già nua này cũng không nói nữa, tránh cho cháu ghét thêm. Cháu mang những thứ này về nói với lão Thiệu một tiếng. Cái nhà như cái nhà vệ sinh nhỏ này của nhà họ Chu chúng tôi đã sửa rồi. Ngôi miếu nhỏ nhà họ Chu của bà không tôn thờ nổi vị Phật lớn như cô nhỏ nhà họ Thiệu, sau này ít qua lại thì tốt hơn.”
Thực ra đây vốn là một chuyện nhỏ, nếu như bình thường thì bà nội Chu cũng sẽ không so đo, chỉ cười cho qua chuyện.
Nhưng lần này không giống vậy, cháu trai và cháu dâu vừa ôm chắt trai về thăm nhưng vừa về đến nhà đã bị một người ngoài lên mặt ở ngay trước cửa nhà.
Ngoài ngõ Mạo Nhi nhìn thấy chuyện này thì sẽ nói như thế nào?
Chẳng lẽ là cảm thấy nhà họ Chu bọn họ dễ bị ức hiếp sao?
Nhà họ Chu lặng im, giảm thấp sự tồn tại nhiều năm như thế không phải là để bọn nhỏ vừa về nhà đã bị người ta bắt nạt.
Thiệu Thành Quân thấy trong lòng mình khổ sở như ăn phải hoàng liên vậy, anh ta chỉ có thể cười làm lành: “Ôi, bà nội Chu của cháu. Cháu không thể lấy đồ này về, trong đó đều là sữa bột tặng cho chắt trai của nhà họ Chu. Nếu như cháu cầm về thì không chừng ông nội cháu còn lấy cây roi quất cháu.”
Sau đó, anh ta nghiêm mặt nói: “Cháu chắc chắn sẽ chuyển lời của bà tới người nhà cháu. Lần này đúng là Tử Quyên nhà cháu quá hỗn xược. Cháu thay mặt con bé xin lỗi mọi người lần nữa.”
Khương Thư Lan lẳng lặng ăn mấy thứ linh tinh, cô không lên tiếng.
Chu Trung Phong ôm An An đang ngủ say, anh cũng không hề ngẩng đầu.
Ông nội Chu ngồi ở trung tâm, còn đang ôm Nháo Nháo trong lòng, đang cẩn thận đến mức cứng cả người lại nên ông cũng không nghe bên ngoài đang nói gì.
Những chuyện trong nhà này luôn do vợ già của ông xử lý.
Bà Chu chỉ cười mà không nói, nói thẳng ra thì nhà họ Chu không thiếu mấy hộp sữa bột này.
Tiền lương hưu của bà và ông nhà vẫn đủ để nuôi chắt trai.
“Được rồi, nhìn cháu sợ đến mức nào kìa, cháu về đi thôi!”
Bà nội Chu phất tay áo một cái, đừng cắt ngang bữa cơm của cháu trai, cháu dâu nhà bọn họ.
Thiệu Thành Quân vâng một tiếng, nhìn về phía Chu Trung Phong với vẻ muốn nói lại thôi.
Chu Trung Phong cũng nhận ra rồi chỉ quay về phía anh ta khẽ gật đầu, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Thiệu Thành Quân đã định nói gì đó nhưng không biết phải mở miệng thế nào, huống chi bên cạnh còn có một bà nội Chu đang đứng canh.
Đôi mắt kia của bà nội Chu vốn không chứa được một hạt cát.
Thiệu Thành Quân chỉ có thể suy nghĩ kĩ lại rồi ra khỏi nhà.
Đợi đến khi ra khỏi nhà, khi quay đầu lại nhìn căn nhà kia của nhà họ Chu, anh ta không khỏi thở dài.
“Ôi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận