Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 469:

“Cha của em ban đầu tính toán định gả em cho một người trong tộc, nhưng gần đây em quan sát ông ấy, thấy mục tiêu tìm đối tượng của ông ấy không còn chỉ là người trong tộc mà còn có cả trong quân đội nữa, định gả em cho một quân nhân ở trong quân đội.”
Khương Thư Lan không khỏi chột dạ: “Vậy em có biết là ai không?”
Lê Lệ Mai lắc đầu: “Em không biết.”
“Vậy em có muốn bị gả đi không?”
Đây mới chính là trọng điểm.
Lê Lệ Mai lắc đầu lia lịa như cái trống lắc vậy, liên tục run rẩy nói: “Sao có thể được chứ? Gả cái gì mà gả? Mấy quân nhân đó so với mấy người đàn ông trong tộc của em cũng chẳng khác là bao, em gả qua đó chẳng phải đều là để phục vụ cho đàn ông hết sao, sinh con chăm con, rồi lại hầu hạ mẹ chồng? Gả cho mấy người đó cuộc sống của em sẽ càng thảm hại hơn, ít nhất nếu như em ở trong tộc, đàn ông ở nhà có thể giúp đỡ em được đôi chút, gả cho mấy quân nhân, chẳng khác nào một mình em phải chăm sóc cho cả nhà!”
Không được, nghĩ lại thì cũng rất thảm.
Lê Lệ Mai sờ sờ mặt mình, đi đến trước mặt Khương Thư Lan: “Chị, em có đẹp không?”
Khương Thư Lan theo bản năng mà gật đầu.
Lê Lệ Mai chính là nữ đồng chí đẹp nhất mà cô từng gặp từ lúc lên đảo cho đến bây giờ.
Con người cô rất có tinh thần cùng với sự thông minh.
“Em xinh đẹp như vậy thì sao phải gả cho mấy người đàn ông xấu xí kia chứ?”
Nghe được lý do này, Khương Thư Lan vậy mà chẳng thể nào phản bác được, ngược lại cô còn cảm thấy rất có đạo lý, cô nghiêm túc mà gật đầu: “Đúng là như vậy thật.”
Lê Lệ Mai lập tức ngồi dậy: “A, chị à, chị cũng nghĩ như vậy đúng không? Em không muốn kết hôn, không muốn lập gia đình, chị không nghĩ em là kẻ quái dị sao?”
Sau khi cô ấy nói ra suy nghĩ này của bản thân cho mấy chị em ở trong tộc nghe, bọn họ đều mắng cô ấy là kẻ điên, kẻ dị dạng.
Cứ như vậy về sau Lê Lệ Mai ở trong tộc không còn chị em bạn bè gì nữa hết, bọn họ đều cho rằng cô là kẻ quái dị, bị bệnh thần kinh, bọn họ cũng không muốn chơi với cô ấy nữa.
Khương Thư Lan nhíu mày: “Mỗi người đều có cách sống riêng của bản thân, tại sao không kết hôn lại bị coi là kẻ quái dị được?”
Đương nhiên là suy nghĩ này của cô là nhờ sau khi đọc được mấy bình luận trong khu bình luận mới có, cô phát hiện mấy cô gái trong khu bình luận sống vô cùng buông thả thoải mái.
Bọn họ không cần kết hôn, không cần chăm lo hầu hạ chồng con, bọn họ có thời gian để xem kịch, chơi trò chơi, hoặc đi phát triển những lĩnh vực thuộc sở trưởng của mình.
Ở những lĩnh vực đó, con gái phụ nữ như bọn họ thậm chí còn không kém cạnh gì so với đàn ông, có khi còn tài giỏi hơn cả đàn ông.
Sau khi Khương Thư Lan nói xong mấy lời này, Lê Lệ Mai ngây người ra, trong lòng như đang có pháo hoa nở rộ vậy, nở ra đóa hoa đẹp nhất.
Đầu óc cô ấy không khỏi quay cuồng, sau một lúc lâu mới dùng ánh mắt ngơ ngác để nhìn Khương Thư Lan.
“Chị, chị nói phụ nữ không cần kết hôn cũng có thể tự phát triển được sự nghiệp của bản thân sao? Thậm chí còn có thể làm tốt hơn cả đàn ông ư?”
Khương Thư Lan nghĩ về mấy người phụ nữ tài giỏi trong khu bình luận, gật gật đầu: “Đúng vậy, phụ nữ chúng ta vốn không hề kém cạnh so với đàn ông.”
Lê Lệ Mai run rẩy cả người, lập tức đứng lên, không ngừng thì thào: “Phụ nữ không hề kém cạnh so với đàn ông.”
Chỉ một câu này, cô ấy lẩm bẩm ước chừng phải đến cả chục lần.
Lúc Khương Thư Lan đang định hỏi cô ấy bị sao vậy thì Lê Lệ Mai đột nhiên đưa hai tay lên miệng, hướng lên bầu trời mà hô lớn: “Phụ nữ không hề kém cạnh so với đàn ông!”
“Phụ nữ cũng không nhất thiết phải lập gia đình.”
“Ai nói phụ nữ phải lập gia đình chứ?? Tôi không hề muốn lập gia đình!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận