Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 247:

Thiết Đản cùng với Lôi Vân bảo nhìn thấy món bào ngư hấp miến kia, ánh mắt lập tức sáng rực lên.
Nhà bọn họ chuẩn bị ăn, đúng lúc này bên ngoài liền truyền tới một tiếng gọi: “Dì Thư Lan, dì có ở trong nhà không?”
Là tiếng của Lý Nhị Nhạc, con gái thứ hai nhà Vương Thủy Hương.
Khương Thư Lan lên tiếng kêu Lý Nhị Nhạc cứ đi vào, trong tay Lý Nhị Nhạc bưng một chiếc khay, bên trong là bào ngư, nhưng bào ngư của bọn họ là bào ngư sống, sau khi rửa qua bằng nước rồi thì trực tiếp ăn luôn.
Vậy nên Lý Nhị Nhạc còn mang theo cả nước chấm tới.
Chỉ là cô bé vừa đi vào đã bị hương thơm trong nhà chính hấp dẫn, lập tức nuốt nước miếng theo bản năng: “Dì Thư Lan, đây là bào ngư mẹ cháu làm cho nhà dì ạ.”
Khương Thư Lan nhận lấy, thuận tay xoa xoa đầu cô bé.
Đạo lý đối nhân xử thế thì cô vẫn được học rất kỹ, vậy nên không quên cho lại.
Khương Thư Lan nói với Tiểu Thiết Đản: “Thiết Đản à, mau lấy đồ cho chị ăn trước, cô đi vào phòng bếp lấy ít bào ngư hấp miến cho chị Nhị Nhạc mang về.”
Dù sao người ta cũng đã đến tận nhà mình rồi, đây chính là cách tiếp đón cơ bản nhất.
Tiểu Thiết Đản không nói gì hết, ngược lại Lôi Vân Bảo lại có vẻ không muốn chia sẻ, đồ ăn quá ngon rồi, bọn họ ăn còn thấy không đủ.
Lôi Vân Bảo bị Tiểu Thiết Đản trừng mắt liếc một cái thì hoàn toàn im lặng.
“Chị Nhị Nhạc, chị nếm thử đi, đồ ăn cô em nấu ngon lắm.”
Lý Nhị Nhạc nuốt nước miếng, có chút câu nệ mà lắc đầu.
Khương Thư Lan vừa ra thì thấy được cảnh tượng này, chiếc khay cô bưng ra cũng chính là chiếc khay mà Lý Nhị Nhạc mang tới.
Cô bày biện nhìn rất đẹp mắt, mỗi con bào ngư đều hướng lên trên, miến và tỏi băm đều nằm gọn gàng phía dưới, không có chút xiêu vẹo nào.
“Được rồi, cầm về ăn thì cũng như nhau thôi.” Mấy nha đầu nhỏ không quen với việc ăn bên ngoài cũng là chuyện dễ lý giải.
Lý Nhị Nhạc thấp giọng nói: “Cảm ơn dì Thư Lan!”
Đợi khi Lý Nhị Nhạc đi rồi, Khương Thư Lan nghĩ nghĩ, lại lấy thêm một khay nữa, còn chưa lấy ra, bên ngoài đã truyền đến thanh âm của Miêu Hồng Vân: “Tiểu Khương có ở nhà không?”
Không có gì đáng ngạc nhiên, lý do chị ấy và Lý Nhị Nhạc đến hoàn toàn giống nhau, Khương Thư Lan cảm thấy khá may mắn, may mà cô cũng lấy sẵn một mâm ra rồi.
Lập tức bưng ra bên ngoài, cười nói: “Em vừa mới múc một ít ra cho chị mang về đây, chị Miêu đến đúng lúc lắm ạ.”
Miêu Hồng Vân vừa mới vào đã nhìn thấy hai đứa nhỏ đang ăn đồ ăn ngấu nghiến, hít thở một hơi, đưa chiếc khay trong tay cho Khương Thư Lan, tò mò hỏi: “Em nấu món gì vậy? Thơm quá.”
Nhà bọn họ không muốn ăn sống nên đã đem đi sào, nhưng mùi hương vẫn không thơm bằng món mà Khương Thư Lan làm.
Khương Thư Lan trao đổi khay đồ ăn: “Em làm bào ngư hấp miến, chị nếm thử chút đi.”
Miêu Hồng Vân vừa nhìn thấy bào ngư chồng lên trên tỏi băm cùng với miến, thấp giọng hỏi: “Em cho đi như vậy không thấy tiếc sao?”
Nhìn qua còn thấy được có cả dầu vừng nữa.
Khương Thư Lan cười cười: “Em ăn rồi, chị cứ mang về đi.”
Đợi khi Miêu Hồng Vân đi rồi, Khương Thư Lan mới phát hiện giờ mình còn có thêm món bào ngư sào và bào ngư sống chấm giấm.
Bởi vì Vương Thủy Hương và Miêu Hồng Vân cũng mang đồ mình nấu tới.
Một loại bào ngư hiện tại đã có đến ba món, nhưng mấy đứa nhỏ sau khi ăn no xong rồi, Lôi Vân Bảo còn không quên nịnh nọt: “Dì xinh đẹp, cháu cảm thấy món dì nấu là ăn ngon nhất.”
Tiểu Thiết Đản cũng gật đầu theo.
Khương Thư Lan lại nói: “Đều ngon như nhau thôi mà.”
Mỗi món đều có hương vị riêng.
.....
Nhà họ Na.
Bà lão Na từ trước đến nay vốn kén ăn lúc này đây đã hoàn toàn bị món bào ngư hấp miến của Khương Thư Lan thu phục rồi.
Người đã hơn sáu mươi tuổi như bà ấy vừa ăn một miếng lập tức gật gù: “Tay nghề nấu ăn của Tiểu Khương cũng tốt thật đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận