Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 991:

Đối mặt với sự bắt giữ của nhân viên tàu, Trâu Dương dường như nhận mệnh.
Ngay cả lúc bị thẩm vấn, Trâu Dương cũng không giấu diếm.
Bởi vì phải đền Hồ Vịnh Mai xưởng cán thép một số tiền lớn, cha con hai người bọn họ rất nhanh liền lưu lạc đầu đường. Sau đó cha nó mượn cớ đi công tác, miễn cưỡng kiếm được một tấm vé.
Khó nhất chính là Trâu Dương.
Nó vốn dĩ chính là đi kèm tới đây, thuộc về tự chi trả.
Lúc mới bắt đầu, Trâu Dược Hoa cũng tự tin hai người mang theo tiền dùng dư dả.
Nhưng mà trăm triệu lần không nghĩ tới việc phải đền tiền này. Lần này liền đem hai cha con ép cạn kiệt.
Sau đó, hai cha con lại thương lượng, vay tiền đồng nghiệp để mua vé về nhà trước đã.
Nhưng mà làm sao cũng không ngờ được nhà dột còn gặp mưa cả đêm. Thật vất vả mới mượn được tiền mua vé, tiền lại bị trộm.
Mà giờ phút này, vé của Trâu Dược Hoa cũng đến thời hạn, trong thời gian ngắn anh ta không mượn được tiền. Nếu như không đi thì ngay cả anh ta cũng không đi được, bởi vì không có tiền.
Vì thế, cha con hai người thương lượng một phen, thay vì cả hai người đều không đi được, còn không bằng Trâu Dược Hoa trước tiên cứ ngồi xe rời đi, về nhà chuyện đầu tiên chính là tìm tiền gửi cho Trâu Dương.
Không trách Trâu Dược Hoa yên tâm về Trâu Dương như vậy, vì ở trong mắt Trâu Dược Hoa, con trai Trâu Dương chính là thiên tài, chỉ là muộn hai ngày mà thôi.
Huống chi, anh ta đem tám đồng tiền còn sót lại trên người cũng để lại cho con.
Cũng đủ để nó ở nhà khách ở hai ba ngày, còn có thể có cơm để ăn.
Chỉ là, ngàn tính vạn tính, bọn họ lại tính nhầm một bước.
Nhờ người đưa tiền không đáng tin cậy, Trâu Dược Hoa nhờ người đưa hai lần, kết quả người kia bằng mặt không bằng lòng, lấy cớ không tìm được người liền lấy hết tiền.
Lúc này mới làm khó Trâu Dương, dẫn đến việc phải trốn vé như này.
Nhân viên tàu nghe xong cũng theo đó mà phát ngốc, còn chưa từng gặp qua người nào xui xẻo như vậy.
“Cha cháu thật sự tới xưởng cán thép thủ đô để học tập sao?”
Trâu Dương gật đầu: “Các vị có thể đến xưởng cán thép nhờ bảo vệ tra bảng biểu, cha cháu tên là Trâu Dược Hoa, lúc trước còn ở bên này đi công tác.”
Sau khi nghe xong, nhân viên tàu bọn họ nhìn nhau liếc mắt một cái, sau khi đi gọi điện thoại đến trạm ga tàu xác minh.
“Có thể thả cháu đi, nhưng cháu cần phải viết kiểm điểm, hơn nữa còn dán ở đoàn tàu chúng ta làm gương, răn đe cảnh cáo.”
Cái này... Trâu Dương lâm vào trầm mặc, thứ mà cả hai đời nó đều yêu quý nhất chính là thanh danh.
“Nếu như cháu đồng ý, buổi chiều có một chuyến tàu đi huyện Bình Hương, cháu không có vé, chỉ có thể ngồi ở thùng xe chở hàng, nhưng khi đến trạm, vẫn phải yêu cầu người nhà cháu đến đây trả tiền đón người, nếu cháu đồng ý thì ghi lại mấy chữ.”
Trâu Dương căn bản không có bất luận cơ hội nào để từ chối.
Vì đây là cơ hội duy nhất để nó trở về.
“Cháu đồng ý.”
*
Toa xe giường nằm, sau khi đem cất đồ vật xong, Chu Trung Phong lấy cho hai đứa bé mỗi người một bình sữa bột, lúc này mới hỏi: “Đứa trẻ lúc nãy là con trai của Trâu Dược Hoa sao?”
Trí nhớ anh không tồi, còn nhớ rõ một hồi trò khôi hài khi đính hôn ở nhà mẹ đẻ Khương Thư Lan trước kia.
Hình như lúc đó đứa nhỏ này của Trâu Dược Hoa từng xuất hiện qua.
Khương Thư Lan gật đầu, nhìn thoáng qua An An đang uống từng ngụm sữa, không kìm được mà thơm bé: “Là nó đó.”
Chu Trung Phong có chút ngoài ý muốn: “Vậy em?”
“Em không giúp nó đúng không?”
Khương Thư Lan nói tiếp lời nói: “Ngay từ ban đầu, em liền cực kì chán ghét Trâu Dược Hoa, tất cả mọi thứ liên quan đến hắn, em đều cảm thấy chán ghét, kể cả con của hắn ta.”
Theo như sóng bình luận nói, cuối cùng thì cô sẽ rơi vào cái kết quả kia.
Không thể phủ nhận bản thân mình có vấn đề, nhưng mà, chẳng lẽ Trâu Dương không phải đầu sỏ gây tội hay sao?
Đúng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận