Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 894:

Tất nhiên là những câu nói sau đều do chính anh ta thêm vào.
Bành Văn Binh này có tính cách khéo đưa đẩy, trong cả cái ngõ này, không có chỗ nào mà anh ta không được ưa thích.
Ngoại trừ… nhà họ Chu.
Lần này mọi người thoáng yên tĩnh trong chốc lát.
“Đúng là vẫn kiêu căng không hề thay đổi.”
“Người ta có cái kiêu ngạo của tư bản, được rồi được rồi, cứ như vậy đi, coi như chúng ta chưa nói gì.”
Không mời nổi Chu Trung Phong tới làm chủ cho bữa tiệc này thì bọn họ đi đến buổi tụ họp được tổ chức kia cũng không có ý nghĩa gì.
Ai cũng tưởng rằng Bành Văn Binh là người có mặt mũi lớn nhất lại biết cách giải quyết nhất trong con ngõ này ra mặt thì chắc chắn sẽ mời được người tới.
Nhưng kết quả thì sao?
Không ai nghĩ rằng lại thất bại thảm hại mà quay về.
Chờ sau khi mọi người đều tản đi hết, Bành Văn Binh quay đầu lại liếc nhìn cánh cửa tứ hợp viện có một cái cây du khổng lồ kia.
Cây đã già, toàn là cành khô, không hề có chút màu xanh lá nào, trông giống hệt như một người già lặng lẽ sắp chết.
Dựa vào địa vị của mỗi nhà trong ngõ nhỏ này thì theo lý thuyết, căn nhà tốt như vậy phải nhường cho nhà họ Bành đang như mặt trời ban trưa của bọn họ mới đúng. Anh ta muốn thế nhưng anh ta cũng chỉ suy nghĩ những điều này ở trong lòng mà không bao giờ dám lộ ra bên ngoài chút nào.
Chỉ là một ván cờ mà cả đám không ai thắng được này, cuối cùng cũng khiến Bành Văn Binh thất vọng.
Sau sáu giờ tối, ánh mặt trời ở thủ đô đã tắt lịm, trời dần tối.
Bên ngoài chợt vang lên một loạt tiếng xe gắn máy ầm ầm rồi ngừng lại.
Khương Thư Lan vốn đang cho đứa bé bú sữa, nhưng tai của đứa trẻ cực kỳ thính, nó vừa bú sữa rồi vừa ngoái ra trong vô thức.
Bà nội Chu ở bên cạnh vừa dỗ đứa bé vừa nói mà không thèm ngẩng đầu lên: “Vừa nghe đã biết là thằng nhóc thối Vệ Phương kia đến rồi.”
Loại xe gắn máy kêu ầm ầm kia cũng chỉ có Hứa Vệ Phương mới có.
Quả nhiên đúng như những gì bà nội Chu đã đoán.
Hứa Vệ Phương đưa theo vợ hắn ta đến, trong tay còn xách một túi đồ, cửa còn không gõ đã đẩy thẳng cửa đi vào.
Đối với nhà họ Chu, hắn ta còn quen thuộc hơn cả Chu Trung Phong.
Ngày thường, chú Quách và dì Lý luôn bận rộn nên hầu như đều là hắn ta tới để quét tước, vệ sinh.
Người vợ Cao Thải Hà của Hứa Vệ Phương vốn còn đang định nói hắn ta cũng quá mất lịch sự.
Nhưng đột nhiên bà nội Chu lại cười ha hả bắt chuyện với Hứa Vệ Phương: “Vệ Phương, ăn gì chưa? Không ăn thì ngồi xuống cùng ăn nhé?”
Cao Thải Hà lập tức nuốt mấy lời lúc trước định nói vào.
Được rồi, chủ nhà người ta còn chưa nói thì cô ta còn nói cái gì.
“Ôi bà nội, bà còn tự tay xuống bếp à? Thịt thái chỉ xào tương này là ngon nhất đời cháu!”
Hắn ta cũng không khách sáo, lập tức đặt đồ xuống ngay cạnh khay trà rồi cuốn thịt thái chỉ xào tương đã được bà nội gói sẵn vào miệng.
Chu Trung Phong, “…”
Anh còn không được hưởng đãi ngộ tốt như này đâu, người ngoài như Hứa Vệ Phương lại có được.
Có lẽ là nhận thấy ánh mắt của Chu Trung Phong, Hứa Vệ Phương nhíu mày nói: “Ôi chao, bà nội ơi, thịt thái chỉ xào tương mà bà gói đúng là thơm, vừa nãy ăn không nếm ra vị. Cháu trai muốn ăn một cái mà bà tự tay gói nữa có được không?”
Chu Trung Phong lập tức cắt ngang: “Hứa Vệ Phương, cậu có chừng mực thôi.”
Hứa Vệ Phương cười ha ha nói: “Tôi biết ngay là cậu sẽ ganh tị. Bà nội, bà thấy chưa, tảng băng khó tính này của nhà bà còn biết ganh tị. Nhanh lên, bà gói cho cậu ta một cái đi, đừng để bình dấm chua này đổ ra khiến mọi người không ăn nổi cơm.”
Cái miệng này của Hứa Vệ Phương đúng là nếu được người thích thì là được yêu thích thật lòng, thế nhưng khiến người ta ghét thì đúng là làm người ta chán ghét thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận