Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 110:

Khương Thư Lan: “?”
Ánh mắt cô ngây dại ra mà nhìn góc bàn, cái gì mà cả đất nước một màu đỏ cơ?
Tem sao?
Sao từ trước đến giờ cô chưa từng nghe qua thế? Hơn nữa, cô nhìn góc bàn kia, không phải phía dưới bàn thực sự rất bẩn sao?
Góc bàn này chắc không được quét tước cẩn thận nên mỗi lần đi qua đều bỏ lỡ.
Bản thân cô từ trước đến giờ vốn ưa sạch sẽ, thấy đồ bẩn như vậy không khỏi nổi da gà.
Lúc này, khu bình luận lại hiện lên.
[Nhìn Thư Lan trợn tròn to hai mắt, đồng tử co lại, gắt gao mà nhìn chằm chằm góc bàn, chắc chắn phát hiện trong bàn có tem hồng núi sông toàn quốc rồi, nếu không cô ấy sẽ không có biểu cảm như vậy đâu.]
[Đúng đúng đúng, tôi phát hiện lần trước khi thấy người khác nhặt được vật quý, người ta cũng có biểu cảm như vậy, mừng rỡ đến phát điên, sau đó mới cố tỏ ra bản thân đang bình tĩnh.]
[Tôi đã thấy Thư Thư có gì đó không đúng mà, từ lúc bắt đầu tôi đã thấy nghi ngờ rồi, cô ấy cố ý mắng đại lão Chu một trận cho thông suốt, từ đó mới hấp dẫn được sự chú ý của đại lão Chu.]
[Sau đó quả nhiên đại lão Chu đã có ấn tượng với cô ấy, thời điểm đính hôn còn rất thân thiết với Thư Thư, hiện tại có kết quả như vậy mọi người đã thấy rồi đó.]
[Cô ấy sao có thể đính hôn được như vậy, sau đó lập tức kết hôn tổ chức tiệc rượu luôn, hoàn toàn thu phục được đại lão Chu vào trong lòng của mình.]
[Vậy nên, cô ấy liền biết góc bàn kia có con tem hồng núi sông toàn quốc rất đáng giá nhỉ, có kỳ quái không? Có kỳ quái không?]
[Không kỳ quái chút nào đâu, tôi cảm thấy đây mới là Thư Thư thực sự đó.]
Khương Thư Lan cứ vậy dần ngớ người ra, dưới góc bàn kia có giấu một con tem đáng giá sao?
Dù có giá trị nhưng liệu có đáng giá đến hơn trăm đồng hay không?
Ngẫm lại thấy cũng rất có thể, nhưng thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót.
“Đồng chí, chỗ góc bàn kia là gì vậy?”
Nữ cán sự đang cúi đầu để tìm tem thuận tiện đưa mắt nhìn qua, có chút kỳ quái nói: “À, sách giáo khoa tiểu học thôi, không ai cần nên để ở đó để lót bàn.”
Lời vừa dứt, tim Khương Thư Lan nhảy dựng lên, đập bồm bộp vô cùng nhanh.
Chu Trung Phong ở bên cạnh có chút lo lắng, nghi hoặc nhìn qua cô một cái, từ lúc Khương Thư Lan nhìn qua góc bàn kia liền lập tức trở nên kỳ lạ.
Khương Thư Lan nhéo nhéo cánh tay anh, cười nói với nữ cán sự: “Đồng chí, trường học đó không phải cho học sinh nghỉ học rồi sao? Nhà tôi có đứa nhỏ vừa vặn đang học tiểu học, cô có thể cho tôi xem sách giáo khoa dưới chân bàn kia không?”
Nữ cán sự ngạc nhiên nhíu mày: “Đây là đồ kê chân bàn của chúng tôi mà.”
Cho cô rồi không phải bàn sẽ bị lung lay mất hay sao?
Khương Thư Lan không nhanh không chậm mà thương lượng: “Đồng chí, tôi nói xem như thế này có được không nhé? Tôi mua hai con tem, nhưng đưa cô số tiền của ba con tem, để cô giàn xếp cho tôi đống sách giáo khoa kia, đứa nhỏ nhà tôi sau khi được nghỉ học rất bướng bỉnh, nếu có sách giáo khoa này dù nhà trường không dạy nhưng chúng tôi ở nhà vẫn có thể cho nó học được không phải sao?”
Lời này khiến sắc mặt nữ cán sự như hiểu ra gì đó, cô cũng là người đã kết hôn có con.
Sau khi trường học cho nghỉ, đứa nhỏ ở nhà cũng rất nghịch ngợm, kiến thức học lúc trước sớm đã quên hết rồi, nói gì đến việc học trong sách giáo khoa.
Khó có được người cha mẹ nào có tư tưởng giác ngộ cao như vậy.
“Cô biết chữ sao?”
Nữ cán sự cuối cùng cũng tìm được tem, ngẩng đầu hỏi một câu.
Khương Thư Lan ngại ngùng mà cười cười: “Đúng vậy, tôi tốt nghiệp cấp ba, thời điểm này không phải tạm thời chưa thể thi đại học được sao, cũng không muốn lãng phí thời gian nên tranh thủ dạy học cho con một chút.”
Không thể nói thẳng là muốn có sách giáo khoa được, người ta sẽ cảm thấy cô có bệnh, đồng thời cũng sẽ thấy rất khả nghi.
Giải thích của cô lại khá hợp lý, nữ cán sự lập tức xoay người đi tới góc bàn, dùng hết sức lấy quyển sách giáo khoa phía góc bàn ra.
Rộp!
Toàn bụi là bụi, bụi đến ngợp trời.
Nữ cán sự hắt xì mấy cái, lấy tay phủi phủi bụi, có chút ghét bỏ đưa sách giáo khoa cho cô: “Cô xem đây có phải sách cần dùng hay không?”
Phía trên có ghi chữ sách giáo khoa ngữ văn lớp hai.
Khương Thư Lan ngạc nhiên sung sướng: “Đúng vậy, làm phiền cô quá rồi.” Cô nhận lấy sách, nhưng cũng không trực tiếp mở ra xem luôn.
“Không có gì, tâm cha mẹ thực sự rất đáng ngưỡng mộ.” Nữ cán sự lắc đầu, sau đó tò mò: “Cô với chồng cô đều đẹp như vậy, con của hai người có phải cũng rất đẹp đúng không?”
Nhiều người tới gửi đồ mua tem như vậy suốt nhiều năm qua, cô ấy lại chưa từng gặp qua cặp vợ chồng nào đẹp đến như vậy.
Người chồng cao lớn, anh tuấn đẹp trai, người vợ da thịt trắng như tuyết, mặt đẹp như tranh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận