Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 771:

Đường Mẫn Hoa có chút ngạc nhiên, bà ấy cầm lên mà nhìn nhìn, sau đó mở ra xem.
Từ bên trong mấy gói dược liệu là cây nhân sâm đã được phơi nắng.
Lúc này cả nhà liền trở nên im lặng.
Cây nhân sâm này còn không nhỏ chút nào, to ước chừng phải bằng nửa cánh tay người.
Đường Mẫn Hoa nhặt nhân sâm lên từ dưới mặt đất: “Đây là?”
Sao lại có người cho loại bảo vật quý giá này cho bọn họ được?
Chu Trung Phong đánh giá nhân sâm một lát, sắc mặt cực kỳ phức tạp: “Đây là đồ mà cha Thư Lan chuẩn bị để bồi bổ cho cơ thể lúc sinh sản của Thư Lan.”
Anh cũng ngờ được rằng cha vợ lại có thể hào phóng đến như vậy.
Ngay cả nhân sâm cũng cho cha mẹ anh một cây.
Nhân sâm ở Đông Bắc có lẽ không phải điều gì quá quý hiếm, nhưng ở những nơi khác thì không khác gì bảo vật hết.
Còn không dễ mua được, vì chẳng có nhiều mà mua.
Đường Mẫn Hoa cầm nhân sâm một hồi lâu, bà ấy liền cảm thán: “Cha vợ của con thực sự quá tốt rồi, con quay về nhớ cảm ơn ông ấy một tiếng.”
Cho bọn họ một cây nhân sâm chỉ để bồi bổ cho cơ thể con gái ruột.
Tình cảm này nặng đến nhường nào, đã không thể dùng ngôn từ để diễn tả được nữa rồi.
Chu Trung Phong vâng một tiếng: “Con biết rồi.”
Nhà của Thư Lan càng tốt, anh lại càng sốt ruột muốn quay về nhà hơn.
Chu Nghĩa Khôn ở bên cạnh nhìn biểu cảm của con trai sao còn không rõ nữa.
Ông ấy đưa tay lên vỗ bả vai con trai: “Về sau nhớ hiếu thảo với cha vợ đó.”
Chu Trung Phong ngẩng đầu nhìn ông ấy, Chu Nghĩa Khôn gật đầu: “Người ta đối xử với con tốt như vậy, còn đối xử tốt được với cả những người còn chưa gặp mặt như cha mẹ, nếu như con không đối xử tốt với người ta thì thực sự quá bại hoại rồi.”
Đây đâu có giống tặng nhân sâm cho người ta đâu. Đây chính là tặng cả tâm huyết của mình cho người ta.
Chưa nói đến biết bao nhiêu bao thuộc dược liệu như vậy, mỗi một bao đều là tâm ý của đối phương.
Chu Trung Phong nói: “Mẹ, mẹ cứ cất nhân sâm cho cẩn thận, thời khắc mấu chốt sẽ phát huy tác dụng thôi.”
Đường Mẫn Hoa gật đầu, tìm một chiếc túi để cho nhân sâm vào bên trong.
Đây là đồ được đặt ở dưới đáy hòm.
Sau đó, nhìn số thuốc còn lại, bà ấy a lên một tiếng: “Còn có thuốc hạ hỏa nữa sao? Tốt quá, cha con mấy ngày rồi vẫn chưa đi vệ sinh được.”
Lời này nói ra, mặt Chu Nghĩa Khôn đều tái mét lại rồi.
“Lão Đường, con vẫn còn ở đây mà, chừa cho tôi chút mặt mũi đi.”
Đường Mẫn Hoa: “Chuyện này có gì mà không nói được chứ? Ông kêu Tiểu Phong ra ngoài mà hỏi mọi người xung quanh, mấy hôm nay có ai mà mấy ngày liền không đi vệ sinh được đâu?”
Chu Nghĩa Khôn xua tay: “Bỏ đi, bỏ đi, tôi không cãi nhau với bà nữa.”
Không thèm so đo với đàn bà.
Đường Mẫn Hoa cũng không cãi lại ông ta nữa, tiếp tục nhìn thuốc: “Có thuốc hạ hỏa, thuốc cảm, thuốc sốt, còn có thuốc dạ dày, thuốc bôi vết thương, mẹ hỏi này Tiểu Phong, cha vợ của con có phải là biết hết bệnh tật của cha con nên đều làm thuốc theo yêu cầu của cha con không?”
Chu Trung Phong bật cười: “Cha của Thư Lan làm thầy thuốc cả đời rồi, đây đều là những chứng bệnh mà ông ấy dựa vào thời tiết ở Tây Bắc để suy ra, lúc đó mới chuẩn bị cho mọi người như vậy.
“Điểm này cha vợ con có khi còn lợi hại hơn cả bà nội con luôn rồi.”
Nghe được lời này, Chu Nghĩa Khôn lại phồng má trợn mắt.
Trong thời gian ngắn ngủi này, Chu Trung Phong dường như cũng đã quen được với hình thức sống của hai vợ chồng bọn họ rồi.
Anh liền mở liên tiếp các gói to ra, bao tiếp theo là mứt, tiếp tới là hải sản, trứng vịt muối, cuối cùng là rau củ khô.
Rau củ khô làm ra rất nhiều, ước chừng phải đến tận một bao lớn.
Phân trong lại phân thành các túi nhỏ khác nhau với các loại rau củ khác nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận