Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1310:

Chiếc xe này là Chu Trung Phong tìm thợ mộc lâu năm ở thủ đô, để cho ông ấy căn cứ theo xe lăn bán trong đại bách hóa mà cân nhắc làm ra.
Chỉ riêng cái xe lăn này cũng đã nghiên cứu hơn một năm, làm ra vài phiên bản, cuối cùng Khương Thư Lan cùng Chu Trung Phong quyết định chọn loại gấp gọn ròng rọc.
Thuận tiện để mang theo.
Chỉ là Khương Thư Lan không nghĩ tới, đồ vật lại không đưa ra được.
Hồi tưởng lại tiếng khóc kìm nén nặng nề truyền vào tai, Khương Thư Lan không kìm được mà thở dài, quay trở lại đường cũ.
Giờ phút này, bên trong nhà chính cực kì náo nhiệt, mặc kệ là người lớn hay trẻ nhỏ thì cũng đều đang chăm chú nhìn vào đồ vật Khương Thư Lan bọn họ mang về.
Đối với nhà họ Khương mà nói, nơi này có rất nhiều đồ vật mà bọn họ đều chưa từng thấy qua.
Hải đảo cùng với Đông Bắc thực sự cách nhau quá xa, thành ra thổ nhưỡng và văn hóa hoàn toàn khác biệt, cho nên rất nhiều đồ vật đều hiếm lạ.
Ví dụ, ốc biển lớn như nắm tay, có màu sắc rực rỡ, có màu trắng, thời điểm đặt ở bên tai còn nghe thấy âm thanh gió biển thổi.
Giống hệt với ngôi sao năm cánh chính là sao biển màu vàng cam, thân mình thon dài mở rộng ra, thoạt nhìn cực kì tươi sáng.
Còn có mấy xâu vòng tay, dùng vỏ xò nhỏ sâu thành chuỗi, màu xanh, màu trắng, màu tím, màu xanh lục, trông cực kỳ xinh đẹp.
Những thứ đồ chơi hiếm lạ này, đừng nói mấy đứa nhỏ nhà họ Khương, ngay cả nhóm mấy anh Khương bọn họ đều sắp bốn mươi tuổi cũng chưa từng nhìn thấy.
Mọi người đều cùng nhau tò mò mấy thứ kia.
Toàn bộ nhà chính là một cảnh náo nhiệt, duy nhất ngoại trừ Chu Trung Phong.
Thời điểm khi Khương Thư Lan vừa xuất hiện ở bên cửa, anh nhìn thoáng qua Nháo Nháo và An An đang ở trong lòng ngực mẹ Khương, cùng với chị dâu cả Tưởng Tú Trân thì thầm nói chuyện.
Chu Trung Phong liền từ trong đám người lặng lẽ lui ra ngoài.
Đi đến trước mặt Khương Thư Lan, liếc mắt một cái liền thấy được đồ vật đang được cầm trong tay cô: “Làm sao vậy?”
Khươnng Thư Lan lắc đầu, chỉ chỉ đôi mắt.
Thính giác Chu Trung Phong cực kì nhanh nhạy, lập tức nghe được tiếng khóc nặng nề truyền từ trong phòng, như là sét đánh, rồi lại không dám đánh to, giống kiểu đánh tới một nửa liền tắt ngúm.
Trong nháy mắt, Chu Trung Phong hiểu rõ, anh lắc đầu: “Đưa sau cũng được, không cần vội cái này.”
Kỳ thật anh có thể hiểu được tâm trạng của anh tư Khương. Con trai của chính mình, nhưng lại không có cách nào gặp được, không thể cùng nhau sinh sống.
Phải đưa đến chỗ em gái ở ngàn dặm xa xôi để nuôi lớn, trong lòng anh ta không chỉ có khổ sở vì cha mẹ con cái chia lìa, không thấy được con mình trưởng thành.
Anh ta cũng áy náy chính bản thân mình vô dụng, liên lụy đến cả em gái đã gả chồng.
Người nhà họ Khương từ trên xuống dưới đều là như vậy, bọn họ tình nguyện để chính bản thân mình có hại, nhưng cũng không muốn đi chiếm một chút lợi ích từ anh em khác.
Cho nên sau khi nhìn thấy Tiểu Thiết Đản trưởng thành đến tốt như vậy, anh tư Khương mới có thể càng thêm khổ sở.
Anh ta cảm thấy thẹn với con trai, cũng thẹn với em gái em rể.
Thậm chí, tại thời điểm này, nỗi nhớ nhung cũng không lớn bằng áy náy.
Nghe được Chu Trung Phong nhỏ giọng phân tích, Khương Thư Lan thấp giọng ừ một tiếng: “Em hiểu được.”
Không phải là cô không thể để cho cha Khương mẹ Khương đưa đồ vật này, nhưng giữa cô và anh tư Khương còn có chút chuyện riêng muốn nói.
Cũng chỉ có thể hai người nói riêng.
Bên ngoài, cha Khương vốn dĩ đang nhìn một nhà đoàn tụ, vẻ mặt tươi cười, thời điểm nhìn đến con gái út Khương Thư Lan mang đồ vật ra tới, nét tươi cười trên mặt ông lập tức rút đi vài phần, trong lòng không nhịn được mà thở dài.
Thằng tư!
Thằng tư.
Con cũng không thể làm tổn thương tấm lòng của em gái.
Cũng may, cha Khương không phải lo lắng lâu lắm, chỉ trong chốc lát thời gian, Tiểu Thiết Đản với hốc mắt hồng hồng từ trong phòng đi ra, nhìn một vòng người, liếc mắt một cái là tìm thấy được Khương Thư Lan và Chu Trung Phong.
Cậu nhóc chạy tới, hướng về phía Khương Thư Lan và Chu Trung Phong nói: “Cô và Dượng ạ, cha cháu muốn tìm hai người.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận