Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1350:

Còn là cha mẹ của anh cả anh hai, vả lại giờ Học Hoa mới cưới vợ, lúc này cha mẹ cô không ở lại thì không phù hợp một xíu nào.
Cô không thể ích kỷ như trước kia, đưa cha mẹ đi đến một nơi xa xôi ngàn dặm khiến họ rời xa quê hương.
Đây là đạo lý chỉ có người lớn mới hiểu.
Nháo Nháo là một đứa trẻ nên bé không hiểu, chỉ biết liên tục khóc lóc muốn bà ngoại và ông ngoại đi cùng.
Dỗ dành thế nào cũng không được
Bé khóc đến mức khiến lòng Khương Thư Lan cũng khó chịu theo, hận không thể trực tiếp quay đầu đi về, không quan tâm gì cả mà trói cha mẹ đưa họ cùng đến hải đảo luôn.
Nhưng cô biết điều này là không thể.
Cũng chỉ đành tận lực dỗ dành Nháo Nháo, nhưng con nít đang đau lòng thì không thể dỗ được.
Mãi đến khi, có người bất chợt chạy ra từ đằng sau đống rơm, tiến lên duỗi tay ngăn cản đường đi của Khương Học Dân.
Nháo Nháo bị doạ sơ, theo bản năng nấc lên một cái rõ to rồi tò mò nhìn sang bên đó.
Sự tò mò này khiến bé quên cả khóc.
Người tới không phải ai khác, mà là người đột nhiên biết được tin tức Khương Học Dân sắp rời khỏi, đó là thanh niên trí thức Lý.
Khương Thư Lan không biết cô ấy, nhưng thấy đối phương đến tìm Khương Học Dân, trong lòng cô cũng hiểu được phần nào.
Chỉ là trước giờ cô luôn là người trầm ổn, đối phương không lên tiếng thì cô cũng không nói gì.
Hiển nhiên Khương Học Dân cũng thấy được cô ấy.
Cậu ta không dự đoán được thanh niên trí thức Lý sẽ chặn cậu ta ngay đường lớn trong đội sản xuất, không phải điều cô ấy luôn sợ nhất là khiến người ngoài thấy cậu ta đi tìm cô ấy sao?
Khi Khương Học Dân đang suy đoán dụng ý tới đây của đối phương, thanh niên trí thức Lý bỗng dưng lên tiếng: "Tôi có thể nói hai câu với anh được không? Nhiều nhất chỉ vài phút."
Lời nói thì nói với Khương Học Dân, nhưng ánh mắt lại đang nhìn Khương Thư Lan.
Đối phương thật xinh đẹp, đây là ấn tượng đầu tiên của thanh niên trí thức Lý đối với cô.
Khương Thư Lan đổi tay ôm Nháo Nháo, nhìn thoáng qua thanh niên trí thức Lý rồi gật đầu.
Cô thu hồi ánh mắt, nói với Khương Học Dân: "Tự cháu giải quyết, cô cho cháu thời gian năm phút."
Nghe cô nói thế, Khương Học Dân dứt khoát gật đầu: "Chưa tới năm phút đâu ạ."
Thanh niên trí thức Lý nghe vậy, trong lòng có chút khó chịu, nhưng lại không biết khó chịu ở đâu.
Đợi đến khi nhóm người Khương Thư Lan đi hết, thanh niên trí thức Lý mới khôi phục tâm tình, nói với Khương Học Dân: "Anh phải rời khỏi ư?"
Cô ấy nghe người ta nói Khương Học Dân xách một bao hành lý lớn, lúc này mới đến tìm cậu ta.
Đi ra ngoài gấp quá, không mang khăn quàng cổ, sắc mặt bị gió lạnh thổi đỏ lên, tóc tai cũng lộn xộn.
Thật ra Khương Học Dân cũng không hiểu ý định đối phương đến tìm cậu ta là gì cho lắm.
Có điều đối với câu hỏi của thanh niên trí thức Lý, cậu ta vẫn gật đầu.
"Đi đâu vậy?"
"Thủ đô."
Bầu không khí lập tức yên tĩnh.
Đây là việc trước giờ chưa từng có giữa hai người họ, trước kia cô ấy không nói gì thì Khương Học Dân cũng sẽ dùng ánh mắt nóng rực của mình để nhìn cô ấy.
Thế nhưng lúc này, dường như đã bình tĩnh trở lại.
Như thể sự nồng nhiệt trước kia chưa từng xuất hiện.
Lòng thanh niên trí thức Lý cứ nhói nhói khó chịu: "Thanh danh của tôi trong đội sản xuất bây giờ rất tệ."
"Là do anh." Cô ấy lại bổ sung một câu.
Khương Học Dân: "Xin lỗi."
"Chỉ như vậy thôi sao?"
Khương Học Dân do dự: "Tôi đã dặn dò cha mẹ tôi rồi, sau này họ sẽ chiếu cố cho cô.”
Những người khác trong nhà họ Khương cũng thế.
Thanh niên trí thức Lý không ngờ rằng sau khi mình từ chối cậu ta, Khương Học Dân thế mà còn nhờ người trong nhà chiếu cố cô ấy.
Điều này khiến lòng cô ấy càng thêm hụt hẫng.
"Tôi muốn nói, nếu, nếu như lúc trước tôi đồng ý với anh, thì anh còn đến Thủ đô không??"
Khương Học Dân hoảng hốt, cậu ta lắc đầu: "Không."
Nếu như thanh niên trí thức Lý chấp nhận cậu ta vậy thì cuộc sống hiện giờ của cậu ta hẳn sẽ giống như cậu em hai Học Hoa của mình, cưới nàng dâu mà mình yêu quý rồi sống trong đội sản xuất cả đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận