Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 795:

Đó không phải là nuôi con trai, nuôi như thế rất dễ để đứa bé trở nên vô dụng, hèn nhát.
Xung quanh bọn họ có rất nhiều người như vậy, hầu như những bé trai được chiều chuộng, được đau lòng, cuối cùng không đứa nào nên chuyện.
Lời này của cha Khương khiến cho Chu Trung Phong phải suy ngẫm, cuối cùng anh vẫn trả đứa bé lại cho Khương Thư Lan, nhưng không quên dặn dò: “Thằng nhóc thối, con nhẹ chút đó.”
Nháo Nháo sao có thể nghe hiểu đây?
Bé mới được sinh ra chưa đến một ngày.
Chu Trung Phong giảng một cái đạo lý lớn như vậy với bé, bé sao có thể nghe hiểu chứ?
Khương Thư Lan cũng bất đắc dĩ, một bên cho Nháo Nháo bú sữa, một bên vì dời sự chú ý, mà cô nói với Chu Trung Phong: “Vừa rồi cha đặt tên cho hai bé, bé lớn là Nháo Nháo, bé trai là An An.”
“Anh thấy sao?”
Chu Trung Phong nhìn chằm chằm Nháo Nháo, đầu cũng không ngẩng: “Đều được.”
Khương Thư Lan: “…”
“Chu Trung Phong, vừa rồi em nói đặt tên cho hai đứa bé là gì?”
Chu Trung Phong ngẩng đầu, anh chần chừ nói: “Ngưu trứng, Cẩu Đản?”
Khương Thư Lan: “…”
Khương Thư Lan lấy cái gối đầu ném vào người Chu Trung Phong: “Anh đi cho em, em không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Từ lúc hai người kết hôn đến bây giờ, dường như bọn họ chưa từng cãi nhau.
Giờ đây phản ứng này của Chu Trung Phong, tất nhiên đã làm cho Khương Thư Lan tức giận.
Đây là con của anh đó!
Con trai ruột đó!
Chu Trung Phong chụp cái gối, anh dỗ cô: “Nháo Nháo, An An!”
“Đứa lớn gọi là Nháo Nháo, đứa nhỏ là An An.”
May mà trí nhớ anh tốt nên đã cẩn thận nhớ lại.
Nãy giờ anh chỉ lo nhìn đứa bé, anh nhận ra đứa nhỏ này thật xấu, tất cả ngũ quan không có cái nào giống anh và Thư Lan cả.
Trông cứ như con khỉ, vừa ốm vừa nhăn nhúm, trông vô cùng xấu.
Thư Lan thấy anh nói ra được đáp án, cơn tức của cô mới giảm đi đôi chút: “Nói mới nhớ, anh báo tin vui cho cha mẹ đi, cho cha mẹ giúp đỡ đặt tên chính thức.”
Chu Trung Phong ngẩng đầu, anh nhìn cô lưu luyến: “Em mới sinh con xong, cần người ở bên cạnh chăm sóc.”
Ý là, vợ à, anh muốn chăm sóc em.
Khương Thư Lan: “Có cha mẹ ở đây là được rồi, anh đi đi!
Chu Trung Phong thấy cô kiên trì nên anh mới đồng ý, mỗi bước đi anh đều lưu luyến, nhìn lại thì thấy anh không phải nhìn hai đứa bé, mà nhìn Khương Thư Lan.
Đợi anh ra khỏi phòng bệnh.
Khương Thư Lan nhéo mi tâm: “Cha mẹ, hai người nói thử xem có phải Chu Trung Phong không thích hai đứa nhỏ này không?”
Cha Khương lắc đầu, ông bế bé nhỏ An An, bé nhỏ đã dậy rồi, bé đang mút tay, thật sự rất yên tĩnh.
Ông hỏi ngược lại: “Con thấy cha thích anh cả, anh hai, anh ba, anh tư của con không?”
Thích ư?
Tất nhiên là thích.
Lúc anh cả bệnh, khi đó nhà còn nghèo, cha Khương vì chữa bệnh cho anh cả, một người cha mà ngày thường không nói câu nào như ông, lại hận thể không quỳ xuống dập đầu với người khác.
Lúc anh tư xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều cảm thấy anh tư không cứu được nữa, muốn bọn họ từ bỏ việc trị liệu.
Nhưng người cha trầm mặc ít nói này, ông lại dứt khoát nói, dù cho táng gia bại sản, đập nồi bán sát, ông cũng sẽ cứu anh tư.
Dù cho anh tư có trở thành kẻ tàn tật đi chăng nữa.
Chỉ cần ông còn sống ngày nào, ông sẽ nuôi anh tư ngày đó, ông mà chết, trước khi chết ông cũng sẽ góp đủ phí sinh hoạt cho anh tư, để anh ấy không lo áo cơm, ít nhất ông sẽ không để anh tư chết đói.
Sự yêu thương cha Khương dành cho các con trai thật ra rất lặng thầm, bình thường sẽ không thấy được nhiều sự đau lòng ông dành cho bọn họ.
Mà trái lại, ông liều mạng tạo điều kiện cho bọn họ, có khả năng đọc sách thì sẽ cho đọc sách, không có khả năng đọc sách thì cho đi học kỹ thuật, nếu học kỹ thuật quá cực khổ thì trở về trồng trọt với ông.
Mấy anh của cô giống như một đội quân hùng mạnh vậy, con trai ở nhà người khác quý giá vô cùng, cái gì cũng không cần làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận