Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1490:

Hai vạn tệ không phải con số nhỏ, nghĩ vậy, Trâu Dương đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện tất cả mọi người đều cầm theo gói đồ to.
Hoặc là mang theo hẳn chiếc bao, dùng gói to để lấy tiền rồi lấy riêng ra.
“Cha ở đây đợi con, con đi nhanh về nhanh đó.”
Đây là dù đưa tiền cho Trâu Dương cũng không yên tâm nổi.
Trâu Dương rũ mắt, vâng một tiếng rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Mà Trâu Dược Hoa đứng đó để xếp hàng, phải ba tiếng nữa sở giao dịch mới chính thức mở cửa.
Bọn họ không chuẩn bị gì hết, chân đều có chút sưng hết lên, mãi đến chín giờ, đột nhiên có vài người được đón xuống từ trên xe.
Rõ ràng cửa sở giao dịch còn chưa mở, những người đó đã được đón đi vào.
Một màn này lập tức kích động đến những người đã đợi suốt đem: “Dựa vào cái gì chứ?”
“Sao bọn họ lại không phải xếp hàng?”
“Như vậy không công bằng chút nào.”
Trong số bọn họ có người đến sớm hai ngày, có người thì đến sớm một ngày, có người túc trực ở ngay đó không được nghỉ ngơi tốt.
Cũng là vì có thể được đi vào trước để cướp cổ phiếu mới được khai trương.
Kết quả, những người này lại có được đặc quyền.
Mắt thấy tất cả mọi người đang trở nên kích động, nhân viên công tác bên cạnh liền giải thích một câu: “Đây đều là khách VIP, đến đầu tư cho chúng tôi ít nhất là năm mươi vạn tệ trở lên.”
Nghe được lời này, mọi người ban đầu còn tranh cãi ầm ĩ lập tức trở nên im lặng.
Năm mươi vạn tệ sao!?
Bọn họ cầm mấy nghìn tệ tới cũng đã là toàn bộ gia sản luôn rồi, có người còn chỉ cầm có mấy trăm tệ, muốn tới thử sức để kiếm thêm chút.
Về phần năm mươi vạn, đây là con số bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
“Thực sự đều là hơn năm mươi vạn sao?”
“Đúng vậy đồng chí, nếu như anh có năm mươi vạn thì hiện tại chúng tôi cũng có thể mời anh vào làm khách VIP để tiếp đãi.”
Nghe như vậy, Trâu Dược Hoa không khỏi thở dài trong lòng, nếu là đời trước thì anh ta vẫn có thể lấy ra được năm mươi vạn.
Nhưng đời này sợ là không thể nghĩ đến được nữa.
Toàn bộ tiền bọn họ tích góp lại, bao gồm cả tiền bán cả con gái cũng mới chỉ được hai vạn tệ.
“Nếu như mọi người có nhu cầu thì mời đến tìm tôi.”
Nữ tiếp viên xinh đẹp nói câu đó xong lại lần nữa điểm danh các khách VIP để đi vào.
Liền hướng tới một người đang đi ngược hướng tới, ngữ khí đầy cung kính: “Phu nhân Khương Thư Lan, ở bên này.”
Đây là người mà quản lý Hồ của bọn họ còn phải coi trọng vậy nên bọn họ đương nhiên cũng phải tiếp đãi thật tốt rồi.
Khi nhân viên kia vừa gọi một tiếng, ngay giữa đám người đang xếp hàng ở đó, Trâu Dược Hoa cùng với Trâu Dương đều theo bản năng mà quay đầu qua nhìn.
Khương Thư Lan?
Là Khương Thư Lan trong trí nhớ của bọn họ sao?
Không thể nào?
Nhưng đến khi nhìn thấy được khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc kia, cả thế giới giống như thể đang trở nên im lặng vậy.
Chỉ trong nháy mắt... Bốn mắt nhìn nhau.
Khương Thư Lan tạm ngưng lại, ánh mắt cô dừng trên người Trâu Dược Hoa một lát, chứa đựng vẻ có chút ngạc nhiên.
Cô không ngờ dưới tình cảnh này có thể gặp được Trâu Dược Hoa, càng không ngờ Trâu Dược Hoa lại già đi nhiều đến như vậy.
Đầu anh ta toàn tóc bạc, rối bù, nếp nhăn trên mặt lộ rõ, điều khiến cô càng ngạc nhiên chính là, quần áo trên người anh ta cũng đầy nếp nhăn.
Dù mới chỉ năm mươi tuổi nhưng lúc này đây nếu nói anh ta đã sáu mươi rồi có lẽ cũng sẽ có người tin.
Đây là mặt mà Khương Thư Lan chưa từng thấy ở Trâu Dược Hoa.
Chật vật đến không chịu được.
Khương Thư Lan lúc nhìn thấy Trâu Dược Hoa, Trâu Dược Hoa sao có thể không thấy cô được.
Khương Thư Lan dường như không có gì thay đổi hết.
Vẫn xinh đẹp như cũ đến không thể động chạm gì đến được, làn da trắng đến phát sáng, không còn vẻ non nớt của tuổi trẻ nữa, cô hiện tại ngày càng khí chất, một thân đồ tây, thoạt nhìn cực kỳ giàu có, nhưng vì khuôn mặt quá mức xinh đẹp kia đã lấn át đi vẻ giàu sang, tăng thêm mấy phần dịu dàng yểu điệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận