Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1023:

Không nhịn được đấm vào đầu mình: “Lỗi tại tôi, đều trách tôi, đều do tôi, tại sao tôi lại tin tưởng lời nói của một kẻ điên.”
Mà đúng lúc này, sư trưởng Lôi vội vã chạy vào nhà, ông ấy vẫn còn đang thở dốc.
“Làm sao vậy?”
Ông ấy vừa tiến vào, thấy được tình cảnh trong phòng, còn có vài phần không thể tin tưởng.
“Mỹ Cầm, ai bị treo trên xà ngang?”
Trong phòng là một mảnh yên lặng.
“Nói!” Sư trưởng Lôi giận dữ gầm lên một tiếng.
“Là Tiểu Lôi Tử.”
Tiểu Thiết Đản đi theo chạy vào nhà, trên mặt còn dính nước mắt: “Tiểu Lôi Tử bị trói lơ lửng ở trên đó.”
Nghe thấy lời này, sư trưởng Lôi lảo đảo một cái, suýt nữa không đứng nổi: “Trần Mỹ Cầm, hổ dữ cũng không ăn thịt con, ngay cả con trai ruột mà cô cũng ra tay được, cô vẫn là con người sao?”
Lúc này, Trần Mỹ Cầm đã dần dần tỉnh táo lại.
Cô ta theo bản năng mà giải thích, nói: “Người mà tôi treo lên đánh là kẻ xấu ức hiếp Lôi Lôi.”
“Tôi không đánh Lôi Lôi.”
Lôi Lôi là con trai của cô ta, là bảo bối thân ái của cô ta, làm sao cô ta có thể đánh Lôi Lôi chứ?
Sư trưởng Lôi nghe được lời này, giơ tay mạnh mẽ tát bốp một cái vào mặt mình.
“Trách tôi, tôi không nên mềm lòng, từ chối lời của Bán Đảo mà đón cô lên đảo.”
Nếu Trần Mỹ Cầm không tới đảo, cháu trai sẽ không xảy ra chuyện.
Nhìn thấy sư trưởng Lôi xoay người chạy ra ngoài, Trần Mỹ Cầm có chút vô thố, cô ta theo bản năng mà nhìn về phía đồng chí Ngô, gắt gao túm lấy cánh tay của đồng chí Ngô: “Thím, cháu là đánh kẻ xấu báo thù cho Lôi Lôi mà.”
“Cháu không đánh Lôi Lôi, làm sao cháu nỡ đánh Lôi Lôi được chứ?”
Đồng chí Ngô nhìn dáng vẻ như thế của Trần Mỹ Cầm, bà ấy nhắm mắt: “Người mà lúc trước bị cháu treo lên đánh chính là Lôi Lôi ...”
Câu nói này đối với Trần Mỹ Cầm mà nói không khác gì sét đánh giữa trời quang.
Cô ta ngã ngồi xuống dưới đất, theo bản năng nói: “Không có khả năng!!”
Cô ta sao có thể đánh con trai ruột của mình.
Nhưng mà... Trong đầu cô ta lại lục tục hiện lên một số đoạn ngắn, Lôi Lôi bị treo ở trên xà ngang, cậu bé khóc lóc gọi mẹ, nói con đau quá.
Kêu khóc từng tiếng.... Trần Mỹ Cầm đưa tay ôm cái đầu đau sắp nứt, run rẩy chạy ra bên ngoài, chân rơi một cái giày.
“Lôi Lôi, mẹ, mẹ rất xin lỗi con.”
*
Trạm y tế.
Khương Thư Lan ôm Lôi Vân Bảo, đi thẳng tới văn phòng của La Ngọc Thu: “Bác sỹ La, bác sỹ La, chị mau tới xem đứa nhỏ này.”
Hiện giờ đã hơn bảy giờ, mặt trời lặn đằng tây.
Lôi Vân Bảo đứt quãng mở mắt ra, cậu bé nhìn thấy khuôn mặt đầy sốt ruột của cô, mồ hôi đầm đìa.
Cậu bé muốn giơ tay sờ cô, muốn nói cô ơi, cô đừng sợ, nhưng mà lại không hé miệng nổi, cậu nhóc hoàn toàn lâm vào hôn mê…
Tùy theo tiếng kêu của Khương Thư Lan, La Ngọc Thu vốn đang ở trong văn phòng trực ban, rất nhanh đi ra.
“Đây là bị làm sao đây?”
La Ngọc Thu mặc áo blouse trắng, bước nhanh chạy ra tới, cô ấy chưa từng thấy Khương Thư Lan sốt ruột như thế.
Khương Thư Lan mồ hôi đầy đầu, thúc giục nói: “Bác sỹ La, chị xem Tiểu Bảo, đứa nhỏ này bị treo ở trên xà nhà một khoảng thời gian rất dài.”
“Giờ đã hôn mê rồi, chị mau nhìn xem.”
La Ngọc Thu theo ánh mắt của Khương Thư Lan nhìn qua, thấy Lôi Vân Bảo giờ phút này sắc mặt xanh trắng một mảnh, hơn nữa đôi môi tím ngắt, trên cổ tay trắng như tuyết lộ ra bên ngoài có dấu vết bị trói hằn sâu, rất là dọa người.
“Mau buông đứa nhỏ xuống, đặt ở trên giường.”
La Ngọc Thu đẩy cửa văn phòng ra, trực tiếp kéo giường bệnh ra.
Khương Thư Lan thuận thế đặt đứa trẻ trên giường: “Bác sỹ La ...”
Lời đến bên miệng, lại có chút nói không nên lời.
Trước nay cô chưa từng nhìn thấy Lôi Vân Bảo có dáng vẻ như thế, hơi thở mong manh.
“Thư Lan, trước tiên đừng lo lắng.”
La Ngọc Thu nhanh chóng lấy ống nghe ra, đặt ở trên ngực Lôi Vân Bảo nghe tim phổi, tiếp theo lật mí mắt của cậu bé lên xem đồng tử, lại nhìn đôi môi cậu bé.
“Bị dọa, mất nước, mất sức nghiêm trọng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận