Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 172:

Lôi Vân Bảo theo bản năng mà đưa điện thoại qua cho Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan run rẩy mà nhận lấy, giọng của ông lão Lôi có hơi giống giọng của người Quảng Đông.
Khương Thư Lan không nghe được rõ ràng cho lắm.
Nhưng cuối cùng cũng nghe được một câu, đó chính là muốn tìm Chu Trung Phong.
Khương Thư Lan nhìn thoáng qua thì thấy Chu Trung Phong đã rời đi, liền thấp giọng nói: “Chu Trung Phong đi cùng với cán sự của cục cảnh sát Dương thành để thảo luận về án tử rồi ạ.”
“Vậy bỏ đi! Cô là Khương Thư Lan đúng không? Tôi thay mặt Vân Bảo, thay mặt cả nhà họ Lôi cảm ơn cháu!”
Cục cảnh sát Dương thành sớm đã nhận được điện báo, nói rõ ràng với ông ấy, vụ án này phải vượt qua biết bao nguy hiểm mới cứu được mấy đứa nhỏ về tới đây.
Khương Thư Lan nói: “Khách sáo quá rồi ạ.”
Lúc này mới cúp máy.
Sau khi cúp máy, hai đứa nhỏ đồng loạt nhìn về phía cô, nuốt nước miếng mà nói: “Cô, dì xinh đẹp, cháu đói bụng!”
Buổi sáng từ lúc xuống xe lửa đến bây giờ, bọn họ chưa được ăn gì hết!
Trời đất bao la đồ ăn là to lớn nhất, trẻ con đều chỉ cần được ăn mà thôi.
Khương Thư Lan nghĩ nghĩ, chuẩn bị lấy đồ khô từ trong tay nải ra.
Chỉ thấy một nữ cảnh sát mặc cảnh phục có tư thế đầy hiên ngang bưng một chiếc mâm tráng men có in hoa trắng viền hồng, bên trên có để ba cái bát lớn.
“Nào nào, đồng chí Khương mau đến đây, nếm thử bún canh heo thập cẩm của Dương thành chúng tôi đi.”
Chỉ tay vào những cọng bún trắng đầy đặn, thoạt nhìn rất mềm và dễ vỡ, phía trên là một tầng nước dùng màu xanh, xanh tươi mát, bên trong nước dùng trắng trong còn có mấy miếng thịt lạc, dồi, cùng với gan heo.
Đang ở nơi vô cùng nóng nực khó chịu, nhìn thấy được bát mỳ liền cảm thấy thoải mái.
Khương Thư Lan chưa từng ăn qua món nào như vậy, mở to hai mắt, tò mò hỏi: “Gan heo cùng với thịt lạc còn có ruột non nữa sao? Những thứ này cũng có thể nấu cùng lúc với nhau được sao ạ?”
Rất ít khi được nhìn thấy bún, những người ở quê cô đều coi đồ làm từ bột mì là lương thực chính.
Nơi này lại thêm cả thịt thái lát cùng với đồ muối, ăn như vậy vô cùng thanh đạm, hơn nữa món bún thập cẩm này là lần đầu tiên mà cô được nhìn thấy.
Nữ cảnh sát mỉm cười rồi giới thiệu với cô: “Đúng vậy, đồng chí Khương là người ở trên đất liền, nếu đã đến Dương thành của chúng tôi rồi, nhất định phải thử món ăn đặc biệt này.”
Thái độ của cô ấy đối với Khương Thư Lan vô cùng tốt, cũng vì không ngờ Khương Thư Lan và chồng lại bắt được nhiều kẻ buôn người đến vậy.
Chưa nói đến thái độ tốt, cho dù là bắt cô ấy phải cung phụng bọn họ, cô ấy cũng sẽ nguyện ý.
Khương Thư Lan gật đầu cảm ơn nữ cảnh sát, sau đó để cho mấy đứa nhỏ tự ăn.
Lôi Vân Bảo không cần phải giới thiệu gì cũng biết, cậu bé nhỏ giọng nói với Khương Thư Lan: “Dì xinh đẹp, ở đây còn nhiều đồ ăn ngon lắm đó, nhưng mà không cay chút nào đâu!”
Người ở trên xe lửa phải ăn đồ khô miết, nhìn thấy một bát bún chan nước nóng hổi như vậy sao có thể không thèm thuồng cho được?
Khương Thư Lan khẽ ừ, sau khi đưa đũa cho Tiểu Thiết Đản thì cũng tự mình cầm đũa ăn.
Sợi bún được đưa vào trong miệng liền hóa mềm nhũn, nước canh rất thanh đạm, ăn vô cùng ngon lành.
Giống hệt như vị nguyên bản của nó vậy, nhưng còn có nhiều vị kết hợp lại với nhau nữa.
Nữ cảnh sát viên ở bên cạnh chờ mong mà nhìn: “Thế nào?”
Khương Thư Lan nghĩ từ để nói, nhẹ giọng khen: “Tươi ngon lắm!”
Quê cô có thói quen ăn đồ ăn có vị đậm đà, được ăn một món ít gia vị mà có vị nguyên bản như vậy thực sự rất thú vị.
“Đúng đúng đúng, chỗ chúng tôi ăn gì cũng phải thật tươi ngon!” Nữ cảnh sát cười cười: “Đồng chí Khương, cô cứ ăn trước đi, nếu như không đủ, trong căn tin chúng tôi vẫn còn, tôi sẽ đi lấy cho cô!”
Đây là cung ứng lương thực ở bên trong căn tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận