Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 787:

Không nghe thấy tiếng kêu cũng không nghe thấy tiếng khóc.
Bên trong phòng giải phẫu.
Khương Thư Lan nằm trên giường giải phẫu, lúc thầy thuốc kêu cô mở hai chân ra, cô còn có mấy phần thẹn thùng.
Nhưng sau đó từng cơn đau truyền đến từ trong tử cung khiến cô không nghĩ nổi chuyện gì nữa.
Cô chỉ muốn nhanh chóng sinh hai đứa nhỏ sinh ra thôi.
La Ngọc Thu kiểm tra qua cửa tử cung: “Mở chín xăng ti mét rồi, cố gắng thêm nữa là có thể mở được đến mười xăng ti rồi.”
Khương Thư Lan mang thai sinh đôi nên đến cả chủ nhiệm khoa phụ sản của bọn họ cũng đến đây rồi.
Khương Thư Lan cảm thấy đứa nhỏ còn chưa được sinh ra mà cô đã đau như muốn chết đi sống lại rồi, không biết lúc sinh đứa nhỏ ra sẽ còn đau đến mức nào nữa.
Nhưng đúng là sẽ càng đau hơn thật.
Bảy giờ mười phút.
Cửa tử cung đã mở được đến mười ngón.
La Ngọc Thu làm phụ sinh, chủ nhiệm Lý của khoa phụ sản đeo bao tay màu trắng, sau đó bắt đầu động thủ.
Từ khi đến cả chủ nhiệm Lý cũng đến, Khương Thư Lan liền bắt đầu khẩn trương hơn.
Chủ nhiệm Lý: “Được rồi, đồng chí Tiểu Khương, đừng lo lắng, cứ giao cho tôi, hô hấp và dùng sức theo lời của tôi nhé.”
Bà ấy rất hòa nhã, cũng rất có khí chất dẫn dắt, điều này cũng khiến cho Khương Thư Lan bớt hồi hộp căng thẳng hơn được một chút.
“Đúng rồi, đúng rồi, chính là dùng sức như vậy.”
Hai tay Khương Thư Lan bấu lấy thành giường giải phẫu, ga giường giải phẫu đã bị cô nhéo đến sờn hết rồi.
“Đau quá!”
“Chủ nhiệm Lý đau quá!”
Cô thực sự rất đau, đau như thể toàn thân bị xé rách vậy, đau đớn đến tận cùng.
Trước kia lúc chị dâu bọn họ ở nhà sinh đẻ, nghe được những tiếng kêu của bọn họ, cô sợ đến mức đã nói sau này sẽ không sinh con.
Làm sao ngờ lời nói đùa khi còn nhỏ sẽ không trở thành sự thật được.
Vì hôm nay cô phải làm mẹ rồi.
“Đau cũng phải chịu, Tiểu Khương nghĩ đi, trong bụng cô có hai đứa nhỏ, mau, mau rặn ra, dùng sức đi.”
Lúc đầu của đứa nhỏ sắp ló ra rồi, Khương Thư Lan cảm thấy mình như bị xé toác ra vậy, đau đớn khiến cho cô nhịn không được mà hét lên.
Tiếng kêu lập tức được truyền ra ngoài hành lang.
Chỉ trong nháy mắt, Chu Trung Phong, cha Khương, mẹ Khương đều đồng loạt đứng lên, chạy tới cửa phòng giải phẫu.
“Thư Lan....”
Chu Trung Phong đi tới gõ cửa, từng giọt mồ hôi lại bắt đầu chảy ra.
Mẹ Khương cũng không khỏi hoảng hốt, lúc nghe thấy tiếng kêu của con gái, nước mắt bà ấy lập tức trào ra: “Thư Lan, mẹ đây, mẹ ở đây!”
Làm phụ nữ chính là như vậy.
Phải sinh con một cách khổ sở.
Đợi sinh xong thì tốt rồi!
Cha Khương nói không lên lời, tựa vào tường, từ trước đến nay đều nói rằng có sản phụ nào mà không phải đau đớn lúc sinh đâu.
Nhưng nói thì nói như vậy, nghĩ đến người nằm trong kia chính là đứa con gái mà ông ấy thương nhất.
Là đứa con gái ông ấy thương yêu hơn hai mươi năm nay, coi như tâm can của mình, liền không nói được lời nào.
Cha Khương cúi đầu xuống, hốc mắt ông ấy phiếm hồng.
Mẹ Khương khóc đến từng giọt nước mắt đều chảy dài.
Đến cả Chu Trung Phong từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh lúc này tâm tư lại vô cùng rối loạn.
Gõ cửa rồi lại gõ cửa.
Mãi đến khi cửa phòng phẫu thuật đột nhiên bị mở ra, hộ sinh nói: “Sản phụ quá đau không chịu được, phải tiêm thuốc giảm đau, mọi người có đồng ý hay không?”
“Ngoài ra, tiêm thuốc giảm đau thì sẽ phải thêm tiền.”
“Được, chúng tôi muốn tiêm cho hết đau luôn.” Chu Trung Phong vội nói.
Lời này nói ra, không khí bỗng chốc trở nên im lặng.
Tất cả mọi người đều theo bản năng mà nhìn về phía Chu Trung Phong.
Đến cả cha Khương cùng với mẹ Khương căn bản đều đang cảm thấy rất khó chịu, lúc nghe được những lời này lại nhịn không được mà cười lên: “Cái thằng bé này, tiêm thuốc giảm đau làm sao mà tiêm đến mức hết đau được.”
Cha Khương làm thầy thuốc vẫn luôn hiểu tâm lý của mọi người. Lời này khiến cho hộ sinh gật đầu.
Vừa mới đi vào đã bị Chu Trung Phong kéo lại: “Hộ sinh, Thư Lan nhà chúng tôi thế nào rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận