Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1444:

Điều này khiến cho Trâu Dương có chút mong chờ.
Trong trí nhớ của cậu ta, em trai Kiều Trì là đứa nhỏ vô cùng thông minh, đời trước lúc bọn họ gặp nhau, em trai để lại cho cậu ta ấn tượng vô cùng tốt.
Nhưng mà lần gặp mặt này lại không thể vui vẻ được như đời trước.
Kiều Lệ Na mới cầm chìa khóa mở phòng ra, giây tiếp theo liền có một cái chén được ném qua, còn vừa vặn ném trúng vào trán của Trâu Dương, máu tươi lập tức đổ ra.
“Dương Dương.”
Kiều Lệ Na theo bản năng hô lên một tiếng, muốn băng bó lại vết thương, rất nhanh sau đó, cô ta liền quay đầu nhìn về phía Kiều Trì đang phẫn nộ, nhịn không được mà nói: “Kiều Trì, con đang làm cái gì vậy?”
Kiều Trì mười hai tuổi vô cùng mập mạp, nhìn nó có chút tức giận: “Mẹ, sao bây giờ mẹ mới quay về?”
“Lại còn dẫn theo một tiểu bạch kiểm về nữa?”
Kiều Trì không muốn về nước, nó muốn ở nước ngoài, nhưng mẹ lại muốn quay về.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Kiều Trì mười hai tuổi lập tức trở nên âm trầm: “Mẹ, có phải vì người này nên mẹ mới về nước đúng không?”
Lời này khiến cho Kiều Lệ Na vô cùng không vui, cô ta dìu Trâu Dương vào trong phòng, theo bản năng muốn tìm thuốc để băng bó cho cậu ta.
Lúc này mới phản ứng lại được, nhà của bọn họ đâu phải ở nước ngoài, cô ta có chút đau đầu mà giải thích: “Kiều Trì, đây là anh trai ruột của con, mau tới xin lỗi anh trai đi.”
Kiều Trì nghe xong thì trợn tròn mắt, lúc này trừng mắt phẫn nộ mà rít gào: “Con không có anh trai.”
Dứt lời liền đóng cửa lại phịch một tiếng.
Tự khóa mình ở bên trong, rõ ràng là không muốn để cho hai người Kiều Lệ Na đi vào.
Lúc này Kiều Lệ Na có chút xấu hổ, dù sao thịt ở lòng bàn tay hay mu bàn tay thì đều là thịt hết, cô ta lập tức nói: “Dương Dương, em trai của con vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, con đừng so đo với em.”
“Mẹ sẽ dạy dỗ nó cẩn thận kêu nó đi xin lỗi con.”
Trâu Dương lắc đầu: “Không cần.”
Nó cầm khăn băng bó lại vết thương ở trên trán, may mà chiếc chén chỉ đập trúng thái dương chứ không đập trúng hết cả trán.
“Kiều Trì vẫn còn có chút chưa quen vẫn là chuyện bình thường thôi, giống như chuyện Tiểu Mỹ chưa chấp nhận mẹ vậy.”
Lời này vô tình giống như một con dao cứa vào tim cô ta vậy, khiến cô ta có chút đau lòng.
“Con đợi ở đây, mẹ đi tìm Kiều Trì kêu thằng bé quay lại xin lỗi con.”
Nói lời này xong thì Kiều Lệ Na đi ra ngoài luôn, đóng cửa lại, mặt cô ta không khỏi u sầu, chuyện mà cô ta sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra rồi.
Ba đứa con, ba tính cách khác nhau, muốn đối nghịch với nhau.
Nghĩ đến đây, Kiều Lệ Na cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Vất vả lắm Kiều Lệ Na mới kêu được Kiều Trì quay lại xin lỗi Trâu Dương.
Nhưng cũng chỉ là một lời xin lỗi không tình nguyện, chỉ là nói cho có lệ.
Điều này khiến cho Kiều Lệ Na càng đau đầu hơn: “Kiều Trì, có phải mẹ đã dạy con là giải thích cũng phải chân thành hay không?”
Nghe vậy, hốc mắt Kiều Trì lập tức đỏ lên ngập nước: “Mẹ, có phải mẹ sau khi về nước rồi sẽ không còn yêu con nữa.”
“Mà chỉ yêu người này thôi.” Nó chỉ tay vào Trâu Dương.
Đầu Kiều Lệ Na lập tức đau lên, đau đến vô cùng khó chịu.
Vất vả lắm mới dỗ cho Kiều Trì ngủ rồi, lúc này mới để cho Trâu Dương sang phòng bên cạnh để ôn tập.
Trâu Dương sững sờ mà nhìn Kiều Lệ Na ru Kiều Trì ngủ, cậu ta cuối cùng cũng biết được một chuyện, mẹ không còn giống như trước kia nữa.
Người mà cô ta yêu, cô ta để ý có rất nhiều.
Trâu Dương chỉ là một trong số đó mà thôi.
Đương nhiên, Trâu Dương đã hơn hai mươi tuổi hiểu rất rõ, cậu ta không thể khóc lóc om sòm cầu xin tình yêu của mẹ được, cậu ta chỉ đứng lên, xa cách mà gật đầu: “Làm phiền mẹ rồi.”
Lúc này Kiều Lệ Na cũng nhận thấy được có điều gì đó đã thay đổi, cô ta muốn chạy đuổi theo nhưng lại bị Kiều Trì túm chặt lấy tay không cho cô ta rời đi.
Kiều Lệ Na nhất thời thở dài, chỉ cảm thấy thực sự rất khó khăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận