Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 882:

Nhưng từ sau khi kết hôn, vợ và con chính là vảy ngược của Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong không xác định được tiếng cắt ngang chói tai ấy của Thiệu Tân Quyên có làm con anh bị doạ hay không. Rồi đến tối có làm ầm ĩ không nữa.
Mắt thấy sự hảo tâm nhắc nhỏ của mình lại bị Chu Trung Phong mắng đau một vố.
Thiệu Tân Quyên thấy hơi ấm ức: "Chu Trung Phong, anh….”
Cũng thật quá đáng. Dẫu sao cảm tình giữa họ đã có từ lúc nhỏ.
Chu Trung Phong không để ý cô ta, mặc quần đàng hoàng cho đứa nhỏ, rồi trực tiếp nói với Thư Lan đang đứng đằng sau: "Về nhà thôi."
Tay anh còn không quên nắm lấy tay Thư Lan.
Đến nỗi giới thiệu Thiệu Tân Quyên cho Khương Thư Lan luôn sao?
Còn chưa tới mức đó.
Trước giờ Chu Trung Phong không hề cảm thấy quan hệ giữa mình và Thiệu Tân Quyên tốt đẹp đến nước này.
Đến mức cần phải giới thiệu cô ta cho vợ mình.
Ban đầu tiếng cắt ngang đó của Thiệu Tân Quyên cũng khiến Thư Lan không vui vẻ gì, con nít còn mặc tã, lúc mắc tiểu lại không tìm thấy WC, không giải quyết ngay thì còn làm cách nào?
Nghe thấy Chu Trung Phong nói, Khương Thư Lan ừ một tiếng, lòng cũng đã đoán ra. Xem ra Chu Trung Phong cực kỳ không thích nữ đồng chí trước mặt.
Bằng không, anh sẽ không thể nào đến cả chuyện giới thiệu cho nhau cũng không hề có.
Thấy vợ của Chu Trung Phong là Khương Thư Lan không hề nhìn cô ta mà trực tiếp đi vào. Trong lòng Thiệu Tân Quyên càng cảm thấy khó chịu, nghe nói cô vợ mà Chu Trung Phong cưới là người xứ khác, đã thế còn là nông thôn.
Cô ta không hiểu, có phải tên Chu Trung Phong này bị nước vào đầu rồi không?
Những đứa trẻ lớn lên ở đại viện đông thành như họ, ngoại trừ một số gia đình bị gửi xuống quê thì nhà ai lại đi tìm nơi khác?
Nếu không thì cũng ở tây thành nam thành bắc thành trong thủ đô.
Chứ nào giống như Chu Trung Phong?
Cưới vợ chỗ khác còn kiêu căng như vậy, ngay cả chào hỏi cũng không làm.
Thiệu Tân Quyên càng nghĩ càng bực, nhìn đống lá khô ướt đẫm dưới tàng cây đó, cô ta lập tức ghét bỏ bịt mũi lại: "Đúng là đồ nhà quê ở nông thôn mà, còn có thể đại tiện hay tiểu tiện khắp nơi."
"Sao thế? Ai bắt nạt đồng chí Thiệu Tân Quyên của chúng ta?"
Một nam đồng chí trẻ tuổi, trên người mặc áo bông liền mũ, bên ngoài mặc thêm một chiếc áo khác màu xanh đen, tay cầm một túi công văn, vừa nhìn là biết người làm công nhà nước.
Nam đồng chí trẻ tuổi này tên là Bành Văn Binh, cũng là người lớn lên ở tứ hợp viện phía đông thành.
Chẳng qua trong những hộ gia đình ở khu đất này, hắn ta xem như là người thể diện nhất, những gì đơn vị của hắn ta ăn ở cục lương thực chính là thực phẩm công nghiệp chính thức.
Thiệu Tân Quyên tức giận nói: "Còn chẳng phải Chu Trung Phong trở lại rồi hay sao? Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh ta đừng để con nít tiểu tiện ở đó, kết quả chẳng những bị anh ta hung dữ mắng mỏ, mà người vợ quê mùa của anh ta cũng bày ra dáng vẻ lỗ mũi hướng lên trời, ai không biết còn tưởng rằng cô ta mới là người thủ đô!"
Trong lời nói này mang theo vài phần cảm xúc cá nhân.
Bành Văn Binh biết tính tình của Thiệu Tân Quyên, mắt cao hơn đỉnh đầu. Đương nhiên đám trẻ lớn lên ở đại viện ở đông thành, có ai mà không mắt cao hơn đỉnh đầu chứ?
Chẳng qua điều khiến hắn ta bất ngờ chính là Chu Trung Phong trở về rồi ư?
Còn dẫn theo vợ con trở về?
Đây đúng là chuyện hiếm lạ trong đại viện của bọn họ!
Chu Trung Phong chính là con dê đầu đàn của một thế hệ trẻ tuổi như bọn họ ở đại viện đông thành.
Lúc trước khi một mình anh ghi danh vào trường quân đội, đi ra hải đảo tham gia quân ngũ góp phần xây dựng đất nước, không ít kẻ trong đại viện ngồi chờ trò cười của anh.
Cảm thấy vị trí con dê đầu đàn của một thế hệ trẻ tuổi này của Chu Trung Phong sắp cho ra rìa, thế mà lại không cần tầng quan hệ ưu việt và rộng rãi trong nhà mình.
Đi ra ngoài dốc sức lao động một mình, quả thực là đầu óc bị nước vô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận