Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 392:

Vẻ mặt Tống Vệ Quốc trầm xuống: “Về rồi nói.”
“Đồng chí Khương Thư Lan, đây là thư của nhà cô, dưới tình huống không có căn cứ để nghi ngờ, bất kỳ ai cũng không có tư cách xem thư của cô.”
Người khác không nhận ra, nhưng hắn ta thì có, trên phong thư có một ký hiệu nhỏ.
Phong thư này không phải từ một nơi bình thường gửi tới.
Nghĩ vậy nên trong lòng Tống Vệ Quốc càng thêm giận, sự tức giận này không phải đối với Khương Thư Lan, mà là Tiêu Ái Kính.
Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.
Tự nhiên đòi kiểm tra thư của nhà đồng chí Khương Thư Lan làm gì chứ?
Đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Khương Thư Lan không nghĩ rằng cô sẽ nghe được một câu trả lời như thế, cô vẫn chưa thu hồi thư, mà lạnh nhạt nói: “Nhưng mà trước đó đồng chí Tiêu Ái Kính năm lần bảy lượt muốn kiểm tra nội dung thư của tôi, nếu giờ không kiểm tra, chẳng phải tôi sẽ bị oan uổng sao?”
Lúc trước Tiêu Ái Kính gây sự, cô xem mặt mũi của Tống Vệ Quốc nên mới không truy cứu.
Nhưng bây giờ mới cách bao lâu chứ?
Tiêu Ái Kính lại giở thói cũ.
Khương Thư Lan cảm thấy nếu đã như thế, hai bên cũng không cần giữ mặt mũi trước mọi người nữa.
Có một số người, một số việc, không cho chút giáo huấn thì sẽ không nhớ kỹ.
Đây là ví dụ điển hình! Trường hợp này lập tức rơi vào trạng thái giằng co.
Tống Vệ Quốc kiên trì nói không cần kiểm tra, nhưng Khương Thư Lan lại không thuận theo.
Vốn dĩ chuyện này không phải do cô mở đầu, bây giờ nó thành một mớ hỗn độn rồi, nói kết thúc thì sẽ kết thúc sao?
Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?
“Lão Tống không xem, tôi xem!”
Tiêu Ái Kính cắn răng một cái, chị ta đi lên nhận lấy bức thư.
Khương Thư Lan né tránh chị ta, cô phòng bị nói: “Tôi không tin chị, lỡ như lúc đó chị thấy không phải thư của nhân tình tôi viết, chị phá hủy thư của tôi thì sao?”
Cái này không được, cái kia cũng không được.
“Vậy cô muốn thế nào?”
“Ai đọc mới được?”
Tiêu Ái Kính gấp gáp đến nỗi gãi đầu, lão Tống sẽ bị liên lụy, chị ta hận không thể kết thúc chuyện này ngay lập tức.
Không phải, tốt nhất là chị ta có thể phải rời khỏi đây ngay.
Tuy nhiên dù chuyện này là do chị ta khơi dậy, nhưng kết cục lại không phải do chị ta quyết định.
Bây giờ nói Tiêu Ái Kính như con kiến đang bò trên chảo nóng cũng không phải nói quá.
Khương Thư Lan nhìn thoáng qua, cô nhìn thấy cách đó không xa, Chu Trung Phong và sư trưởng Lôi đang đi bộ đến đây, cô tức khắc có một ý tưởng, giọng cô không cao không thấp: “Vậy nhờ sư trưởng Lôi đọc đi!”
Chuyện này nếu Tiêu Ái Kính đã muốn náo thì cô sẽ náo lớn một chút luôn.
Để Tiêu Ái Kính có thể nhớ lâu hơn.
Miễn sao chị ta đừng đến tìm ngược nữa.
Cô vừa nói xong, không chỉ có vẻ mặt Tiêu Ái Kính thay đổi, mà sắc mặt Tống Vệ Quốc cũng không tốt lắm.
Để sư trưởng Lôi đọc, chuyện này đã không dễ nói như vậy nữa.
Tống Vệ Quốc không còn cách nào khác, hắn ta không thể không chùi đít cho vợ mình.
Hắn ta hít thở sâu một hơi, chuẩn bị nhận lấy thư từ tay Khương Thư Lan, hắn ta thấp giọng nói: “Đồng chí Tiểu Khương, hay là để tôi đọc cho?”
“Đọc cái gì?”
Sư trưởng Lôi dẫn theo hai đứa bé, trông giống như một ông lão bình thường, mà Chu Trung Phong bên cạnh ông ấy cảm thấy chỗ này không đúng lắm.
Anh đang muốn chạy đến trước mặt Khương Thư Lan, vẻ mặt anh tràn đầy quan tâm.
Khương Thư Lan lắc đầu với Chu Trung Phong, ý bảo anh không cần lo lắng.
Sau đó cô giải thích đơn giản với sư trưởng Lôi.
“Có người gửi thư tới cho cháu, đồng chí Tiêu Ái Kính cảm thấy thư này do nhân tình của cháu gửi, nên chị ấy yêu cầu cháu lấy thư ra đọc trước mặt mọi người, chị ấy muốn kiểm tra nội dung của lá thư.”
“Đúng thật là hồ nháo()…” Sư trưởng Lôi quát lên theo bản năng.
[Chú thích: (
) Hồ nháo: có nghĩa là hết sức lộn xộn và lung tung.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận