Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1028:

Đồng chí Ngô trầm mặc, trong mắt hiện lên một tia hối hận và đau buồn, bà xem như là người một tay nuôi lớn Lôi Vân Bảo, làm sao có thể không đau lòng?
Khương Thư Lan: “Nếu thím có rảnh thì nấu chút cháo, lúc cháu rời đi sẽ đưa tới trạm y tế cho Tiểu Bảo.”
“Ừ.” Đồng chí Ngô vội vàng đáp.
Tiếp theo, tựa hồ nghĩ tới điều gì, nhìn về phía cánh cửa bị khóa chặt: “Cháu tìm Mỹ Cầm sao? Cô ta bị nhốt lại, thím không tiện thả cô ta ra.”
Mục đích việc bà ở nhà chính là trông chừng cô ta.
Khương Thư Lan vâng một tiếng: “Cháu không đi vào, cách cửa sổ nói chuyện cũng được.”
Đồng chí Ngô gật đầu, cũng không quấy rầy cô, mà là tới phòng bếp bận rộn một phen.
Sau khi nhìn đồng chí Ngô rời đi, lúc này Khương Thư Lan mới xoay người đi tới căn phòng nhốt Trần Mỹ Cầm kia. Trần Mỹ Cầm yên tĩnh lẳng lặng ngồi ở mép giường, như một cái rối gỗ giật dây.
Phảng phất mất đi linh hồn.
Khương Thư Lan ngừng một chút, cô gõ vào cái cửa kính trong suốt.
Cốc cốc cốc.
Người bên kia cửa kính không có bất kỳ hành động gì, ngay cả ánh mắt cũng không di động mảy may.
Cốc cốc cốc.
Lần thứ hai gõ cửa.
Khương Thư Lan đẩy cửa sổ ra: “Là Lôi Vân Bảo bảo tôi tới đây.”
Đối với một người mẹ, cho dù là một kẻ điên, đứa con cũng vĩnh viễn là điểm yếu của họ.
Trần Mỹ Cầm cũng không ngoại lệ, nghe thấy ba chữ “Lôi Vân Bảo”, tròng mắt đờ đẫn của cô ta lập tức chuyển động, mang theo linh hoạt: “Lôi Lôi?”
Tiếp theo, cô ta đột nhiên đứng dậy, té ngã lộn nhào từ trên giường xuống.
“Lôi Lôi, Lôi Lôi thế nào?”
Cách cửa sổ, cô ta tha thiết nhìn qua, mang theo vài phần khát cầu và chờ đợi.
Khương Thư Lan: “Đã được đưa đến trạm y tế, bác sỹ nói, nếu đưa chậm hơn một chút, không dám tưởng tượng hậu quả thế nào.”
Trần Mỹ Cầm trong phòng, trong nháy mắt dừng lại, hai tay cô ta ôm đầu đau khổ ngồi xổm xuống đất, vẻ mặt cũng dần trở nên điên cuồng.
Là cô ta… Là cô ta đã hại Lôi Lôi.
Cô ta không xứng đáng làm mẹ.
Cô ta là súc sinh.
Nhìn Trần Mỹ Cầm như vậy, Khương Thư Lan đột nhiên trầm mặc, sau một lúc lâu, cô mới nói: “Lôi Vân Bảo nói không trách cô.”
Lời này vừa nói xong, Trần Mỹ Cầm tức khắc cứng đờ, hai tay cô ta dừng đánh vào đầu mình, ngược lại trong nháy mắt liền bình tĩnh lại.
Khương Thư Lan rành mạch nhìn thấy hốc mắt Trần Mỹ Cầm chảy ra một hàng nước mắt.
Nhỏ giọt rơi trên mặt đất.
Cho dù người phụ nữ này bị điên, còn chưa tỉnh táo lại, nhưng... Sau khi cô ta nghe thấy lời nói của con trai mình, trong lòng vẫn cứ cảm thấy đau khổ và hối hận.
Trần Mỹ Cầm cảm thấy dường như bản thân bị xé ra thành hai nửa, một nửa nói với cô ta rằng cô ta báo thù cho con trai mình là không sai, cô ta không báo thù cho con trai thì chẳng phải những kẻ ức hiếp con trai cô ta có thể ung dung ngoài vòng pháp luật sao?
Con trai của cô ta thê thảm như thế, mới nhỏ như vậy đã bị lừa bán, sau đó biến thành tàn phế, thành ăn mày.
Cô ta là người mẹ, đi tìm con trai cả đời, bất lực mà lại phế vật.
Ngay cả con trai mình cũng không tìm được.
Phẫn nộ và thù hận nói cho cô ta, cô ta phải giết sạch bọn buôn người và những kẻ xấu đó.
Nhưng hiện thực lại nói cho cô ta, cô ta ngộ nhận con trai là kẻ xấu, ngược đãi con trai mình, nhưng con trai cô ta lại nói không trách cô ta.
Không trách cô ta...
Trần Mỹ Cầm không ngừng nỉ non mấy chữ này.
Không trách cô ta.
Không biết qua bao lâu, Trần Mỹ Cầm đã rơi lệ đầy mặt.
“Lôi Lôi, Lôi Lôi có khỏe không? Còn ở trên đảo sao? Còn ở nhà họ Lôi sao? Có phải Lôi Lôi bị mất tích rồi không?”
Liên tiếp tung ra rất nhiều câu hỏi khiến cho Khương Thư Lan cảm thấy ngoài ý muốn.
Trần Mỹ Cầm đây là đang thanh tỉnh sao?
Khương Thư Lan gật đầu: “Ở trên đảo nằm viện, không bị bắt cóc.”
Cách cửa sổ, cô thẳng tắp nhìn vào đôi mắt ngậm đầy nước mắt kia của Trần Mỹ Cầm, đôi mắt tràn đầy sự hối hận và đau khổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận