Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 482:

Lời này coi như không còn xem mặt mũi của tộc trưởng Lê ra gì nữa, ông ta cho rằng tất cả đàn ông trên đời đều ham mê quyền lực, nhưng người trước mặt ông ta lại không như vậy.
Ông ta cả giận nói: "Được, coi như vợ cậu tốt, nhưng cậu đừng quên là, hiện tại chuyện ở rừng cao su vẫn chưa giải quyết xong, người già trẻ em vẫn còn đó, mấy người không có cách nào tiến vào được, như vậy mà cậu vẫn còn muốn người vợ vô dụng kia của mình sao?"
Cơ thể Chu Trung Phong lúc này không thể dùng từ lạnh để miêu tả được nữa rồi, thanh âm anh lúc này đầy lạnh lùng mà nói: “Lê Hùng, nếu như ông còn tiếp tục như vậy nữa, tôi không dám bảo đảm có thể khiến ông nguyên vẹn mà bước ra khỏi căn phòng này được đâu.”
Lúc thấy Chu Trung Phong tháo mũ, cởi quân trang trên người ra.
Chính ủy Tống cùng với đội trưởng Na vội vàng túm lấy tay anh: “Trung Phong, chúng ta tới là để nói chuyện, không phải để đánh nhau.”
Nếu như đánh nhau thật, chuyện hôm nay khó mà giải quyết được.
Chu Trung Phong: “Buông ra.”
Chính ủy Tống cùng với đội trưởng Na quay mặt qua nhìn nhau, theo bản năng mà buông tay ra.
Anh đi một đường tới trước mặt tộc trưởng Lê, cứ vậy mà nhấc bổng người đàn ông năm mươi tuổi kia lên, nhìn ông ta từ trên xuống dưới.
“Tôi không đánh ông, bởi vì trên người tôi vẫn mặc quân phục, bởi vì vẫn còn phải đàm phán cho tổ chức.....”
Sau đó anh lại nói: “Nhưng mong ông đừng vũ nhục vợ Khương Thư Lan của tôi, tôi muốn nói cho ông biết rõ, cả đời này tôi chỉ cưới một mình Khương Thư Lan.....”
“Không cưới thêm bất kỳ ai khác nữa!”
Ngữ khí chắc chắn mang theo vài phần chắc như đinh đóng cột.
Sau khi Chu Trung Phong thốt ra mấy lời này, xung quanh liền trở nên im lặng.
Tộc trưởng Lê bị nhấc bổng lên, run run, còn định đưa tay lên chỉ trích Chu Trung Phong là kẻ man rợ.
Mà ở bên ngoài, Lê Lệ Mai đi gọi người tới, là gọi Khương Thư Lan, bọn họ nghe được lời này cũng không khỏi ngẩn ra.
Khương Thư Lan sau khi nghe được mọi chuyện từ miệng Lê Lệ Mai, trong lòng kỳ thật cũng có chút không yên, nhưng sau khi nghe xong những lời này, tất cả không yên trong lòng đều đã tan thành mây khói.
Chung quy lại là cô đã không hề cưới nhầm người.
Tóm lại là không phải tất cả các cuộc hôn nhân đều khiến cho người ta thất vọng.
Thấy Khương Thư Lan im lặng không nói gì, đến cả con dao phay trên tay Lê Lệ Mai đang được giơ lên cũng dần dần hạ xuống.
Cô ấy ngượng ngùng cười với Khương Thư Lan: “Chị Thư Lan, xem ra anh ta cũng không xấu xa như trong tưởng tượng của em.”
Haiz, mất công cô ấy cầm dao tới rồi.
Cô ấy còn tưởng rằng có thể thay Khương Thư Lan báo thù ngay tại chỗ được nữa chứ!
Kết quả thì, haizzz!
Khương Thư Lan nghe vậy liền gật đầu.
Ngay sau đó, Lê Lệ Mai mới giây trước còn cười mỉa mai, giây sau giống như một nữ thổ phỉ vậy, vung dao lên, nói với những người ở đằng sau: “Mau đi vào đi, là người đàn ông kia định phá hỏng quân hôn, mau bắt lấy ông ta cho tôi!”
Lê Lệ Mai ban đầu còn đang cười mỉa mai. Ấy vậy mà sau đó không còn nể nang gì nữa, trực tiếp ra hiệu với những người mà cô ấy gọi tới, nói: “Nhớ là phải đi vào mà bắt cho bằng được ông già định phá hỏng quân hôn ấy cho tôi! Mau đi đi, đừng làm chậm trễ nữa!”
Ông già: “....”
Khương Thư Lan: “...???”
Lại gọi cha ruột của mình như vậy, quả thực có hơi bá đạo rồi.
Bên trong gian nhà tranh.
Tất cả mọi người đều chấn kinh rồi.
Người khiếp sợ nhất chính là tộc trưởng Lê.
Vừa nghe thấy tiếng nói quen thuộc của con gái, tộc trưởng Lê hoang mang, con gái bảo bối của ông ta lại gọi ông ta là ông già sao?
Còn dám tố cáo ông ta phá hư quân hôn?
Dẫn người tới bắt ông ta?
Cả người tộc trưởng Lê như ngớ ra, đến cả việc Chu Trung Phong buông tay thả ông ta xuống, ông ta cũng không cảm nhận được, cả người run run.
“Lê Lệ Mai, tao là cha mày đó!” Ông ta gào lên, thanh âm mang đầy sự phẫn nộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận