Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 579:

Giang Mẫn Vân vì không thể sinh được con nên coi Trâu Mỹ cùng Trâu Dương giống như kẻ thù vậy.
Đối phương tới ôm chân cô ta, cô ta lúc này đạp nó một phát văng ra ngoài, Trâu Dương dù có ghê gớm đến đâu cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi mà thôi.
Bị văng ra lập tức ngã vào bàn, đầu đập trúng thành bàn.
Nháy mắt lập tức ngất xỉu.
Lúc này đây, trong phòng trở nên an tĩnh lại.
Vẫn là Trâu Dược Hoa phản ứng nhanh, anh ta nhanh chóng ngồi chổm hổm xuống mà ôm lấy Trâu Dương: “Dương Dương? Dương Dương?”
Không có tác dụng gì hết.
Gọi liên tiếp hơn mười lần rồi, cũng không có tác dụng, đối phương vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Không những như vậy, trên tay của Trâu Dược Hoa còn tràn đầy máu tươi.
Lúc này tất cả mọi người không khỏi sợ hãi.
Dù là Giang Mẫn Vân cũng không khỏi sợ hãi, cô ta dù có hận Trâu Dương thì cũng không muốn hại chết nó.
Cô ta bỏ lại con dao mà chạy ra khỏi cửa.
Mà Trâu Dược Hoa thì ôm lấy Trâu Dương, hướng về phía bệnh viện mà chạy, bấy giờ mọi người trong nhà đã bị dọa cho sợ đến ngây người.
Mẹ Trâu gấp gáp đến độ sắp khóc: “Dương Dương, Dương Dương của bà nội, Giang Mẫn Vân, cô thật độc ác, đến cả đứa nhỏ cũng ra tay được!”
Bên ngoài.
Trâu Dược Hoa bế Trâu Dương tới bệnh viện, anh ta đang rất hoảng hốt.
Đứa con tài giỏi của anh ta không thể để bị Giang Mẫn Vân hại chết được.
Trải qua những giờ chữa trị ở bệnh viện.
Ba tiếng sau.
Trâu Dương đầu quấn băng gạc, nằm trên giường bệnh, lẳng lặng mà ngẩng đầu nhìn trần nhà bằng gỗ trong phòng bệnh.
Ánh mắt phẫn nộ ban đầu bây giờ đã được thay thế bằng ánh mắt an tĩnh.
Trâu Dược Hoa cầm tờ đơn viện phí, mang theo nước siêu ấm cùng cặp lồng mà đi vào.
Vừa thấy người ngồi trên giường bệnh mở mắt ra, anh ta lập tức vui vẻ: “Dương Dương, con tỉnh rồi sao?”
Trâu Dương bình tĩnh mà nhìn anh ta, rõ ràng là khuôn mặt của trẻ con, giờ phút này lại mang theo thần sắc như của người lớn.
Ngữ khí có vài phần bất mãn cùng với chỉ trích: “Cha, tại sao cha không cưới dì Khương? Mà lại đi cưới Giang Mẫn Vân vậy ạ?”
Nghe được lời này, cả người Trâu Dược Hoa phát lạnh, nước siêu ấm trong tay thiếu chút nữa cũng không cầm chắc được.
“Dương Dương, con...?”
Sống lại rồi sao?
Những lời còn lại, anh ta chưa nói hết, nhưng Trâu Dương vẫn nghe hiểu được.
Trâu Dương gật gật đầu, đây chính là tiếng lóng chỉ có cha con bọn họ mới hiểu được.
Sau đó Trâu Dương đưa mắt nhìn quang cảnh cũ nát xung quanh, hơi nhíu mày: “Cha, con lúc nhỏ, nhà chúng ta nghèo đến vậy sao?”
Trong trí nhớ của cậu nhóc, mỗi lần bị bệnh đều đi bệnh viện tư nhân để khám, phòng bệnh cũng vô cùng sang trọng.
Chứ không phải như bây giờ, sáu người chen chúc trong một phòng bệnh, giường bệnh chen chúc giường bệnh, căn bản còn không có chỗ để đặt chân xuống, từ ngoài vào trong vô cùng ồn ào.
Điều này khiến mặt Trâu Dược Hoa hiện lên một tia xấu hổ, anh ta tiến về phía trước nhỏ giọng nói với Trâu Dương: “Thời này chính là như vậy, không còn cách nào khác hết.”
“Trước hết cứ chịu đựng như thế, đợi cha gầy dựng xự nghiệp, chúng ta sẽ được sống những ngày tốt hơn.”
Trâu Dương thực sự đã khôi phục trí nhớ lúc trước rồi, cậu nhóc vô cùng hài lòng với người cha Trâu Dược Hoa này, không phải người cha nào sau khi tái hôn một lần nữa cũng sẽ tự mình đi buộc ga rô, khiến bản thân không thể có con được nữa.
Chỉ điểm này thôi Trâu Dược Hoa cũng xứng đáng được coi là người cha thực thụ rồi.
Chỉ là khi nghĩ tới Giang Mẫn Vân, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trâu Dương thoáng hiện lên tia lạnh lùng: “Cha, người tốt như dì Khương cha không lấy, tại sao lại đi lấy Giang Mẫn Vân vậy ạ?”
Trâu Dương hoàn toàn không thể nào chấp nhận được người mẹ kế Giang Mẫn Vân kia nếu so với dì Khương.
Nếu như so sánh thì Khương Thư Lan giống như mẹ kế đến từ thiên đường vậy, còn Giang Mẫn Vân lại là kẻ đến từ địa ngục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận