Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1169:

Trong khoảng thời gian ngắn, anh có cảm giác trống rỗng.
Mãi đến khi bên cạnh truyền đến tiếng hít thở, cảm giác mờ mịt và trống rỗng kia, lúc này mới dần được lấp đầy, anh nhẹ nhàng ôm Khương Thư Lan vào lòng ngực.
Sự mờ mịt và trống rỗng xuất hiện bất ngờ kia mới hoàn toàn biến mất.
Chu Trung Phong cúi đầu, anh nhìn dáng vẻ Thư Lan ngủ, không khỏi cười cười, sau đó hôn lên trán cô hai cái.
Chu Trung Phong lén lút đứng dậy, rửa mặt, tập thể dục, sau đó đi ra ngoài mua bữa sáng, sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.
Khương Thư Lan ngủ đến 6 giờ mới tỉnh, bởi vì nhớ thương dấm hoa quả làm hôm qua, cô vừa tỉnh dậy, lập tức nhảy xuống giường đi đến nhà bếp.
Đáng tiếc, hai miệng lu đã bị bọc kín mít.
Phải chờ đến mấy ngày sau mới có thể xem.
Sau khi rửa mặt đơn giản, cô tìm kiếm ở trong sân một vòng, mới nhận ra Chu Trung Phong đã dọn dẹp ổn thỏa, ngay cả những món đồ hôm nay bọn họ sẽ mang đến viện dưỡng lão cũng vậy.
Tất cả đều được chuẩn bị tốt.
Anh không chỉ chuẩn bị một phần, mà còn có phần cho ông Hứa Vệ Phương, và nhiều phần quà khác, anh định cho những bạn bè mà ông bà nội Chu quen biết.
Bọn họ là con cháu nhưng không thể thường thường quan tâm chăm sóc hai ông bà, nên chỉ có thể làm phiền những người xung quanh.
Chu Trung Phong thấy Khương Thư Lan đến, cái tay thu dọn đồ đạc của anh dừng lại: “Bữa sáng ở trên bàn, em ăn xong rồi chúng ta đi.”
Anh mua sữa đậu nành và bánh quẩy, vả cả một vỉ bánh bao nhỏ.
Thời tiết nóng cho nên bữa sáng cũng nóng.
Phòng bếp thì dường như không có một hạt bụi, không thể nào nhìn ra được một mảnh lộn xộn tối hôm qua.
Trong lòng Khương Thư Lan không rõ tư vị, cô có cảm giác rất khó chịu.
Bỗng nhiên cô gọi một tiếng: “Chu Trung Phong.”
“Ừm?”
Chu Trung Phong ngẩng đầu nhìn cô, cô đứng ở cửa, cả người tắm trong ánh nắng mặt trời, da thịt trắng hồng cứ như phát sáng, mặt mày tươi cười rực rỡ, đẹp không nói nên lời.
“Kiếp sau em vẫn có thể gả cho anh được không?”
Giọng nói mềm mại, giống như lông chim, lướt qua đầu quả tim của Chu Trung Phong, cào cho tâm anh ngứa ngáy.
Chu Trung Phong ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau, anh mới nghe thấy tiếng tim đập như trống bỏi của mình, anh cũng quên luôn mình đang làm gì.
Nhưng mà anh lại cất bước đi đến chỗ Khương Thư Lan.
“Em nói cái gì?” Anh hỏi lại một lần nữa.
Khương Thư Lan nâng mắt nhìn anh, đôi mắt hạnh lấp lánh: “Em nói, kiếp sau em vẫn sẽ gả cho anh được không?”
Lúc này, Chu Trung Phong nghe rất rõ ràng. Anh chậm rãi cất tiếng, giây tiếp theo. Anh chặn ngang Khương thư Lan mà ôm cô lên: “Đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, anh vẫn sẽ cưới em.”
Khương Thư Lan cười với anh: “Vậy được, em cũng chỉ là vợ của anh.”
Bên ngoài…
Hứa Vệ Phương dự định đến đón hai vợ chồng kia đi tới viện dưỡng lão.
Hứa Vệ Phương cảm thấy lòng chua xót, hắn ta ôm ngực, ngày càng cảm thấy cuộc sống của mình thật gian nan.
Tối hôm qua hắn ta nghiên cứu với vợ mình về cách tạo người.
Nào ngờ vợ hắn ta một chân đá hắn ta xuống dưới giường, ngực đau cả một đêm mới đỡ hơn, buổi sáng đến đây, ngực lại có thêm một dấu chân.
Hắn ta phải nghe những lời sốc não từ bên trong.
Hứa Vệ Phương không rõ, vì sao ông trời lại đối xử với hắn ta như vậy.
Hắn ta bất lực gõ gõ cửa.
“Chu Trung Phong.” Ngay cả giọng nói cũng nhỏ xuống tám phần.
Người ở bên trong không nghe thấy.
Dường như Khương Thư Lan cảm nhận được có người gọi Chu Trung Phong, cô hỏi một tiếng: “Bên ngoài là ai vậy anh?”
Chu Trung Phong ôm cô xoay vòng: “Chó kêu ấy mà.”
“Mỗi buổi sáng đều có chó kêu.”
Hứa Vệ Phương: “…”
Chu Trung Phong, tôi X cái tên nhà cậu.
“Chu Trung Phong, cậu ra đây cho tôi.”
Suýt chút nữa là hắn ta đã đá cửa.
Chu Trung Phog đang ôm Khương Thư Lan cũng ngừng lại, anh thả cô xuống, làm như không có chuyện gì: “Em đi ăn đi, anh ra ngoài nhìn thử xem.”
Một lát sau.
Cửa mở.
Trước khi Hứa Vệ Phương mở miệng.
Chu Trung Phong đã nói trước: “Cậu nghiên cứu xong rồi à?”
Sự chú ý của Hứa Vệ Phương lập tức bị dời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận