Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1092:

Hai đứa con bây giờ đã lớn, được gần năm tháng. Hiện tại, đã dần dần hiểu chuyện hơn.
Nhìn thấy Khương Thư Lan đến gần, cặp song sinh không khóc mà mím chặt miệng, đôi mắt đẫm lệ.
Nhìn có vẻ bị ủy khuất rất nhiều.
Khương Thư Lan nhìn thấy hai đứa nhỏ, trong lòng không khỏi tan chảy, ôm hai đứa trẻ vào lòng nói: "Được, được, là mẹ sai, là mẹ sai, đáng lẽ mẹ không nên cả một buổi trưa không ở nhà xem tiểu bảo bối của chúng ta." Giọng nói ôn nhu cực kì.
Không dỗ cũng không sao, nhưng sau lần dỗ này Nháo Nháo lại ầm ĩ lên, cậu bé òa khóc.
Khuôn mặt đang khóc nghẹn đỏ lên, trái tim của Khương Thư Lan đau lòng muốn hỏng mất.
Ôm dỗ dành một lúc, An An mặc dù không khóc, nhưng so với Nháo Nháo khóc còn làm người khác đau lòng hơn, mím miệng, yên lặng nhìn chằm chằm Khương Thư Lan.
Chính là từ chối nói bất cứ điều gì. Khương Thư Lan thực sự rất đau lòng.
Sau khi chơi với bọn trẻ cả tiếng đồng hồ, hai đứa trẻ lại được dỗ dành trở lại với khuôn mặt tươi cười. Khương Thư Lan gần như kiệt sức.
Mẹ Khương ở bên cạnh không nhịn được mà nói: “Con đáng đời.” Cô chạy ra ngoài, ngay cả đứa con ở nhà của mình cũng không quan tâm.
Bà thật sự phát hiện ra con gái mình mắc cái tật xấu này, một khi chạy ra ngoài thì giống như con thỏ thích vui đùa, không muốn về nhà nữa. Cô hoàn toàn quên mất mình đã có hai đứa con và đã làm mẹ.
Khương Thư Lan, người bị mẹ khiển trách, lúc này ngoan ngoãn nghe lời, sau đó nịnh nọt bà: "Mẹ, khi nào chúng ta ăn tối? Con bận rộn cả buổi chiều, bụng đói cồn cào muốn dán vào lưng rồi.”
Nghe cô nói như vậy, mẹ Khương lập tức hết giận.
Đặt em bé lên lên trên người cô và đi vào bếp để làm bánh nướng áp chảo.
Buổi tối ở nhà nấu cháo gạo kê được mang đến từ Đông Bắc, hạt kê màu vàng cam đun thành một loại sền sệt, mềm mềm màu vàng kim.
Bánh rán mỏng, nghêu sò xào, thịt lợn hầm với ớt xanh, còn có một ít khoai tây bào sợi chuyên dùng để cuốn bánh tráng. Món cuối cùng là dưa leo trộn giòn giòn chua chua cay cay.
Khương Thư Lan nhanh chóng dọn dẹp cho cái bụng của mình ăn no, sau đó đóng gói hai hộp cơm vào lồng nhôm, hai hộp cháo, một hộp rau dưa và ba chiếc bánh cuộn riêng biệt.
Vẫn còn không quên hỏi: "Mẹ, bánh ngọt ở nhà có đủ không? Nếu không đủ để con đi căn tin làm cho.”
“Đủ, nhưng mẹ nói rõ cho con trước, chỉ mang cơm cho bọn họ hôm nay thôi, ngày mai để bọn họ tự lại nhà ăn lấy cơm.” Mẹ Khương nhịn không được nói dong dài, còn dí dí tay vào trán Khương Thư Lan: "Với cái tay to lớn của con, mẹ nghĩ trong nhà dù có núi vàng và bạc cũng sẽ bị con dùng hết."
Mẹ Khương trước đây sống cuộc sống khó khăn nên bà đối với thức ăn rất xem trọng.
Thỉnh thoảng để cô giúp đỡ người đáng thương thôi.Thậm chí đừng nghĩ đến việc nhờ cô giúp đỡ hàng ngày.
Khương Thư Lan gật đầu: "Mẹ đừng lo lắng, chỉ hôm nay thôi." Hôm nay quá đột ngột, Lê Lệ Mai không có chuẩn bị trước, chờ khi Lê Lệ Mai chuẩn bị vào ngày mai, cô sẽ không phải lo lắng về điều đó nữa.
“Cũng gần như vậy.” Mẹ Khương vốn là người bên ngoài cứng rắn, trong lòng lại rất mềm lòng, sau khi giúp gói tất cả thức ăn vào túi lưới, bà đi ra vườn rau hái hai quả cà chua đỏ tươi và hai quả dưa chuột. Nhét nó vào túi với nhau.
“Đi sớm về sớm.”
Khương Thư Lan ừ một tiếng, liếc mắt nhìn một cái về phía Chu Trung Phong.
Cô liếc mắt một cái, Chu Trung Phong liền hiểu: "Con tan làm, vừa vặn không có việc gì, để con đi cùng Thư Lan." Khương Thư Lan liếc xéo anh một cái.
Chu Trung Phong lập tức đổi chủ đề: "Mẹ, con no rồi, con ra ngoài đi dạo." Lúc này, Khương Thư Lan mới tủm tỉm cười kéo cánh tay Chu Trung Phong: "Mẹ, chúng con đi đây."
Mẹ Khương khóe môi giật giật, chờ hai vợ chồng rời đi. Bà không nhịn trừng mắt với cha Khương, người chỉ biết dỗ dành hai đứa trẻ: “Ông cũng mặc kệ, nhìn xem con gái ông bắt nạt Chu Trung Phong như thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận