Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 949:

Đội trưởng Trương nói với mọi người: “Được rồi, cần đi đâu thì đi đi, nếu như chủ nhiệm Hồ đã hào phóng như vậy thì chúng ta cứ nghe theo chủ nhiệm Hồ đi, sau này giúp cô ấy để ý kỹ xe đạp, bắt hết những tên người xấu như hai người kia lại.”
Đang nói ai vậy?
Đương nhiên là nói hai cha con Trâu Dược Hoa rồi.
Tất cả mọi người đều đã tản đi hết rồi.
Trâu Dược Hoa túm lấy Trâu Dương mà rời khỏi nhà máy, quay trở về nhà khách.
Trâu Dương không đi mà còn đứng đó chỉ trích: “Cha, sao cha lại đưa hết tiền của chúng ta cho Hồ Vịnh Mai như vậy chứ?”
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Ăn cơm thế nào đây? Về nhà kiểu gì đây?”
Trâu Dược Hoa cũng mất kiên nhẫn: “Không bồi thường tiền, không bồi thường tiền để cho Hồ Vịnh Mai kêu công an tới bắt chúng ta sao?”
“Dương Dương, lần sau lúc con tính kế có thể động não một chút có được không, đừng làm ra biện pháp nham hiểm như vậy nữa, làm mất cả chì lẫn chài như vậy.”
Hai cha con cả đời tương thân tương ái này cuối cùng cũng bắt đầu nảy sinh ngăn cách.
Nhà họ Chu.
Hai đứa nhỏ đều đang ngủ, Chu Trung Phong thì đang tắm rửa, nước tắm ào ào đổ ra, không biết là bao nhiêu nước rồi.
Bà nội Chu nghe thấy động tĩnh, liền đi đến cửa phòng Khương Thư Lan mà nhẹ nhàng gõ cửa.
Một lát sau Khương Thư Lan liền đi ra mở cửa: “Bà nội?”
“Suỵt!”
Bà nội Chu kéo tay của Khương Thư Lan, rón ra rón rén mà nói: “Mau đi theo bà.”
Khương Thư Lan a một tiếng.
Bà nội Chu kéo tay cô lén đi tới phòng bếp, lén lút đóng cửa bếp lại.
Từ trong nồi lấy ra một con vịt đã được nướng thấm vàng, đưa qua cho cô: “Mau nếm thử đi.”
Lại lấy một hộp ớt bột ra để lên trên.
Khương Thư Lan thích ăn vịt được nướng vàng óng ánh cùng với bột ớt khô, ăn vào miệng liền cảm nhận được lớp da giòn của vịt, lưu lại đầy dầu trên miệng, bột ớt khô thì vừa cay vừa thơm, vừa giải ngán vừa ăn được với cơm.
Càng khiến cho cơn thèm ăn tăng lên gấp bội.
Nhưng vì hiện tại cô vẫn đang cho con bú nên không thể ăn cay được, vịt nướng lại quá nóng sẽ dễ khiến người ta phát hỏa nên cũng không thể ăn được.
Vậy nên buổi tối lúc ăn cơm dù cô rất muốn ăn nhưng cũng không thể ăn được.
“Bà nội, cháu vẫn chưa ăn được đâu.”
Khương Thư Lan nuốt nước miếng: “Hơn nữa, Chu Trung Phong cũng nhắc nhở cháu không nên ăn nhiều.”
“Đừng nghe lời nó làm gì, cứ ăn đi!” Bà nội Chu trực tiếp xé ra một cái đùi vịt giòn ngon đưa qua cho cô.
“Con cái là người, vậy mẹ của chúng cũng không phải người hay sao?”
“Nếu sợ bị nóng trong thì bà nội sẽ đun trà lạnh cho cháu, nếu như chưa được thì cùng lắm ngày mai An An với Nháo Nháo ăn sữa bột là được rồi, uống sữa bột một ngày cũng không có vấn đề gì đâu.”
Khương Thư Lan vẫn còn do dự, nếu như cô bị nóng trong thì con uống sữa cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
Bà nội Chu thở dài, nói lời thấm thía: “Thư Lan, phụ nữ chúng ta phải là chính mình trước thì mới có thể làm mẹ được, cháu nhớ kỹ nhé.”
Nghe được lời này, Khương Thư Lan lập tức ngây ngẩn cả người.
Chưa từng có ai nói với cô như vậy hết.
Đến cả mẹ ruột của cô cũng chưa từng nói như vậy với cô.
Từ sau khi cô mang thai, tất cả mọi người đều nói với cô rằng, nên suy nghĩ cho con mình trước, không nên ăn cái này không nên ăn cái kia, cũng không được làm cái này không được làm cái kia.
Cô làm mẹ thì không thể nào ích kỷ như vậy được.
Vậy nên dù là vịt nướng cùng với ớt bột có khiến cô thèm đến đâu thì cô cũng không thể ăn được.
Chu Trung Phong tuy rằng rất đau lòng, nhưng dù sao Chu Trung Phong cũng là đàn ông.
Anh thấy miệng của Khương Thư Lan nở loét như vậy, đau đến không chịu được, con cũng sẽ bị nóng, sẽ càng khóc nháo hơn rất khó trông nom.
Dưới tình cảnh như vậy, Chu Trung Phong đương nhiên cũng sẽ không đồng ý để cho Khương Thư Lan ăn vịt nướng.
Đối với anh, lựa chọn này của bọn họ dưới tình huống này không chỉ là vì tốt cho con mà còn là vì tốt cho Thư Lan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận