Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 119:

Cô là cây ớt sao!? Cay đến mức khiến cô ta phải chảy nước mắt hả?
Khương Thư Lan cũng không muốn dây dưa với Giang Mẫn Vân nữa, cô nắm cánh tay Chu Trung Phong nói: “Chúng ta mau quay về thôi, cha mẹ còn đang chờ ở nhà nữa.”
Còn chưa kịp nói hết, Giang Mẫn Vân đột nhiên nói: “Khương Thư Lan, thấy tôi khổ sở như vậy, cô đã vừa lòng chưa?”
Khương Thư Lan: “???”
Khương Thư Lan vốn đang định rời đi, nhưng đột nhiên lại nghe được lời này.
Lập tức dừng bước, cô vốn dĩ không hề định chế nhạo Giang Mẫn Vân, nhưng là Giang Mẫn Vân tự rước phiền toái về cho mình, cũng đừng có trách cô.
Khương Thư Lan quay đầu lại, ánh mắt lóe lên tia lửa nhỏ, ngữ khí thản nhiên nói: “Giang Mẫn Vân, cô khổ sở sao? Là khổ sở như thế nào? Trâu Dược Hoa bắt nạt cô sao? Hay là con anh ta bắt nạt cô? Hay là bà lão Trâu bắt nạt cô vậy? Hay là cả nhà bọn họ cùng hợp lại để bắt nạt cô?”
“Mau, mau nói ra đi cho tôi vui nào!”
Không phải vừa nói rằng cô rất vừa lòng sao?
Vậy để cô vừa lòng cho mà xem nhé?
Điều cô vừa lòng nhất chính là Giang Mẫn Vân đã thay mình nhảy vào hố lửa nhà họ Trâu!
Cô thực sự rất vừa lòng.
Lời này có lực sát thương vô cùng lớn, hơn nữa còn đến rất đột ngột, quả thực mỗi câu đều đánh trúng vào vết thương của Giang Mẫn Vân.
Giang Mẫn Vân không ngờ cô vậy mà biết tất cả như vậy, chỉ trong thời gian ngắn, nước mắt chảy ra càng nhiều hơn: “Cô... Tôi.”
Cô ta biết ngay mà.
Bọn họ đều bắt nạt cô ta hết.
Căn bản đều không vừa mắt cô ta.
Không cần quan tâm Giang Mẫn Vân vẫn chưa nói hết câu hay định nói gì. Khương Thư Lan cười tủm tỉm, chọc tức: “Thanh niên tri thức Giang, cô khóc to lên chút, tốt nhất cứ để cho xã viên của đại đội Ma Bàn nghe thấy hết, bảo đảm cô sẽ trở thành đề tài bán tán chuyện trò của mọi người vào chiều này, nói chuyện gì cô có biết không? Nói về chuyện Giang Mẫn Vân cô mới gả đi một ngày đã khóc đòi về nhà mẹ đẻ? Hoặc là nói cô về nhà chồng bị bắt nạt? Ờ hoặc là....”
Giang Mẫn Vân nghe không nổi nữa, cô ta sắp phát điên lên mất rồi: “Cô đừng có nói nữa.”
Khương Thư Lan thu lại ý cười, thanh âm mềm dẻo lộ ra vài phần lạnh lùng: “Tôi chỉ kêu cô khóc to lên chút thôi mà, người của cả đại đội sẽ cùng cô giải quyết mọi chuyện.”
Cô không hứng thú với chuyện Giang Mẫn Vân chạy về từ nhà chồng mà khóc lóc, nhưng người khác thì có thể.
Dứt lời, Khương Thư Lan không quan tâm sắc mặt của Giang Mẫn Vân thế nào nữa mà lôi Chu Trung Phong ở bên cạnh bỏ đi.
Đợi đi xa rồi, Chu Trung Phong nghiêng đầu nhìn cô: “Em là đang nhắc nhở cô ta sao?”
Lời Khương Thư Lan tuy có lực sát thương, nhưng hoàn toàn không phải đang bắt nạt Giang Mẫn Vân.
Mà chính là để cho cô ta điều chỉnh lại cảm xúc của mình, Giang Mẫn Vân nếu khóc lớn như vậy sẽ bị người của cả đại đội nhìn thấy.
Tất nhiên sau đó sẽ trở thành trò cười của mọi người rồi.
Khương Thư Lan lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Cũng không hẳn là như vậy, chỉ là lúc trước em cũng từng là đề tài bị người trong đại đội Ma Bàn chê cười rồi.”
Loại cảm giác ấy thực sự rất khó chịu, vừa đi ra ngoài đã bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ chê cười.
Nhưng khi đi đến gần chỗ đám người đang chỉ trỏ rồi, bọn họ nhất thời không nói gì nữa, đều chỉ im lặng nhìn người vừa bị họ nói này nọ mà im lặng.
Đợi sau khi người bọn họ chỉ trỏ rời đi rồi, tiếng bàn tán ở đằng sau lại càng to hơn nữa, lại tiếp tục bị bình phẩm bàn tán từ đầu cho đến chân.
Bởi vì chính bản thân cũng đã từng trải qua rồi, vậy nên không muốn ai phải trải qua giống như vậy nữa.
Về phần chuyện của Giang Mẫn Vân, cô không hề có hứng thú, bởi vì báo ứng lớn nhất đời này của Giang Mẫn Vân, chính là gả cho Trâu Dược Hoa.
Cô ta đã nhận được báo ứng rồi.
Chu Trung Phong nghiêng đầu nhìn cô một hồi, trong ánh mắt hiện lên tia khó hiểu không nói rõ thành lời, cuối cùng mọi thứ liền trở nên im lặng.
Hai người còn chưa đi được mấy bước, từ cửa đại đội Ma Bàn, bên ngoài vườn lũy tre, phía sau lưng chợt nghe được tiếng Tưởng Lệ Hồng đi ra từ hướng cửa sổ, nhắc đến cũng khéo, bọn họ vì là hộ ngoại lai thế nên sống ở vị trí gần cửa đại đội nhất, Chu Trung Phong và Khương Thư Lan vừa vặn đang đi đến cửa nhà bọn họ.
Tưởng Lệ Hồng nhìn thấy trên tay Chu Trung Phong xách theo túi lớn túi nhỏ, ánh mắt lập tức sáng lên.
Nhưng khi nghĩ đây là đồ con rể nhà họ Khương mua cho bọn họ, liền lập tức hừ một tiếng.
Bà ta cố ý hướng về phía Khương Thư Lan và Chu Trung Phong lẩm bẩm: “Xem ra con rể tôi cũng sắp đến cửa rồi.”
Dừng một chút, Tưởng Lệ Hồng liền nhìn về phía xa, nhìn qua đã thấy con gái Giang Mẫn Vân đang đứng ở phía xa trước cổng đại đội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận