Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 419:

Có người phụ nữ nào mà không sợ chồng mình bị yêu tinh như vậy câu mất chứ?
Chị ta càng nói càng quá đáng, suýt chút nữa Tống Vệ Quốc đã ngã ngửa, hắn lập tức đứng lên.
“Tiêu Ái Kính, em nhìn rõ thân phận của em đi, nhìn rõ thân phận của anh nữa, Tống Vệ Quốc anh là ai? Anh là chính ủy, là một người nắm quyền chính ủy, anh có thể nhòm ngó vợ của chiến hữu mình à? Anh làm như thế mà là người sao? Đừng nói tới, anh và Chu Trung Phong đã có bao nhiêu năm giao tình, anh làm thế kia thì vẫn là người à?”
Tiêu Ái Kính thấy chồng mình phản ứng dữ dội như vậy, trong lòng chị ta hụt hẫng, giọng nói cũng trầm xuống.
“Không có thì không có, anh phản ứng lớn như vậy làm gì? Với lại anh bảo em đừng nhằm vào Khương Thư Lan, khó mà để em không nghĩ nhiều.”
Chồng mình bỗng nhiên trở về, nói mình đừng nhằm vào một nữ đồng chí xinh đẹp, chị ta nghĩ như vậy cũng không kỳ quái mà đúng không?
Tống Vệ Quốc miết mi tâm: “Anh không cho em nhằm vào đồng chí Khương Thư Lan là bởi vì nếu em cứ tiếp tục như vậy, anh và Chu Trung Phong đến cả bạn bè cũng không làm được, thậm chí cái vỏ bọc bên ngoài này anh cũng không giữ nổi.”
Vẻ mặt Tiêu Ái Kính cứng đờ: “Lão Tống, anh nói vậy là có ý gì?”
“Ý gì à, chính là ý trên mặt chữ, trước đó hay sau này gì thì cũng bởi vì chuyện của em với đồng chí Khương Thư Lan, mà anh đã bị sư trưởng Lôi điểm danh phê bình rất nhiều lần.
Hôm nay ở trong cuộc họp, anh bị nói trước mặt nhiều người như vậy, sư trưởng Lôi nói anh rằng, chính ủy làm công tác không đạt tiêu chuẩn, muốn anh trở về, làm công tác tư tưởng lại cho em một phen.”
“Tiêu Ái Kính, bà Tiêu à, không phải chúng ta mới nói chuyện với nhau một lần, mà là dù chỉ một lần em cũng không nghe vào. Lần này em và đồng chí Từ Mỹ Kiều lại cùng nhau đến cửa hợp tác xã người ta hỏi muốn cờ thưởng. Chuyện này trực tiếp chọc đến lãnh đạo địa phương bên kia, một chính ủy như anh phải làm thế nào? Em nói anh phải làm như thế nào đây hả?”
Tất cả những chuyện này đều vì một nguyên nhân, đó là bà Tiêu và Khương Thư Lan không hợp nhau, mới dẫn đến một loạt hậu quả như thế.
Những lời này làm cho Tiêu Ái Kính ngã ngồi trên mặt đất, chị ta lẩm bẩm: “Đây là chuyện nhỏ của nhà chúng ta, sao lại náo lớn như vậy?”
Tống Vệ Quốc bị điểm danh phê bình công khai trên cuộc họp, lại còn náo đến chỗ lãnh đạo địa phương bên kia. Mặt mũi nào mà để bị vứt bỏ như vậy.
“Bà Tiêu, em nhìn không quen Khương Thư Lan, đơn giản vì em thấy Khương Thư Lan gả cho Chu Trung Phong, nhưng vì sao em lại không chịu nghĩ chứ? Đây là lỗi của Khương Thư Lan sao? Không phải, đều là do cháu gái ngoại Giang Mẫn Vân của em, cô ta không vựt dậy Lưu A Đấu nổi, thấy người sang bắt quàng làm họ, lại còn trèo cao đạp thấp. Một người như vậy, nếu thật sự gả cho Chu Trung Phong, đây mới là chuyện khiến chính ủy như anh phải đau đầu.”
“Bây giờ anh vô cùng cảm thấy may mắn, Chu Trung Phong cưới Khương Thư Lan, ít nhất thì Khương Thư Lan người ta cũng là một người tốt. Người ta không kéo chân sau Chu Trung Phong, thậm chí còn liên tục giúp đỡ cậu ấy, em để tay lên ngực mà tự hỏi xem, cháu gái ngoại Giang Mẫn Vân của em có thể làm đến mức này sao?”
Hắn đánh giá Khương Thư Lan cao bao nhiêu thì đánh giá Giang Mẫn Vân thấp bấy nhiêu.
Cháu gái ngoại nhà mình giống như con gái bị chồng mình đánh giá thấp như vậy.
Mẫn Vân là sinh viên Yến Kinh, là người của thủ đô, sao có thể kém hơn Khương Thư Lan chứ?
Trong lòng Tiêu Ái Kính không thoải mái, nhưng nhìn vẻ mặt của chồng mình, chị ta nói cái gì cũng không nên.
“Mặc kệ em có nghe lọt vào tai hay là không.”
Vợ mình mình biết, nhìn vẻ mặt đó của Tiêu Ái Kính, chẳng lẽ Tống Vệ Quốc còn không rõ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận