Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 280:

[Thư Thư sao lần nào cũng biết trước cần phải làm gì vậy?]
[Bởi vì cô ấy là con gái cưng của ông trời, là một chuyên gia phán đoán!]
[Được rồi, chắc là do tôi nghĩ nhiều rồi.]
Lời giải thích này, trước mắt có lẽ vẫn có thể chấp nhận được.
Chỉ có một mình Khương Thư Lan nhìn thấy khu bình luận đầy những bình luận nghi ngờ này, trong lòng không khỏi cảm thấy rùng mình, xem ra về sau cô ấy phải cẩn thận hơn một chút.
Không thể để bại lộ chuyện mình có thể đọc được bình luận ra ngoài được.
Chỉ là, rất nhanh sau đó Khương Thư Lan không còn tâm trí đâu để nghĩ đến những chuyện này nữa.
Bởi vì xuyên qua hang nước, bọn họ đều bị cảnh tượng phía sau đó dọa cho sợ ngây người.
Đây... đây quả thực là chốn bồng lai tiên cảnh, thế giới thần tiên rồi.
Có gốc cây to nở rộ đầy hoa đào, chỉ cần một trận gió thổi qua, những đóa hoa hồng nhạt rụng đầy cánh hoa tuôn ra như mưa, rơi đầy xuống dưới, theo đó là những cánh bướm bay dập dờn.
Đúng là đẹp quá mức cho phép rồi.
Về phần rừng cây hoa đào ở bên cạnh, nhìn không thấy điểm cuối.
“Trời ạ!”
“Chúng ta đi vào chốn bồng lai tiên cảnh rồi sao?”
Vương Thủy Hương cùng với Miêu Hồng Vân đều nhịn không được mà há hốc miệng.
Khương Thư Lan cũng sợ đến ngây người, cô cũng không ngờ rằng nơi này lại đẹp đến như vậy.
Thấp giọng giải thích một câu: “Lúc trước em từng thấy Hầu Tử đi qua đây rồi, nhưng một mình em thì chưa dám tiếng vào, chỉ là không ngờ, nơi này lại đẹp đến như vậy.”
Đây cũng là để giải thích cho việc vì sao cô biết nơi này mà tiến vào.
Hầu Tử vậy mà cũng có thể giúp cô giải thích chuyện này được.
Vương Thủy Hương cùng với Miêu Hồng Vân không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu nhặt hoa đào rơi xuống đất, cài lên tóc Khương Thư Lan rồi cười ha ha: “Tiên nữ hoa đào.”
Ai nói phụ nữ không biết lãng mạn là gì đâu?
Vốn dĩ từ tận đáy lòng đều là những người lãng mạn, chỉ là bị cuộc sống làm cho trở nên thô ráp như vậy mà thôi.
Lúc bọn họ gặp điều lãng mạnh như vậy, chủ nghĩa lãng mạn từ tận đáy lòng cũng được bộc phát ra ngoài.
Miêu Hồng Vân ở bên cạnh cũng nói theo: “Tiên nữ hoa, tiên nữ của các loài hoa.”
Bởi vì Khương Thư Lan nhìn quá xinh đẹp.
Bản thân Khương Thư Lan lúc này không khác nào một cây đào đang nở rộ đầy những bông hoa, nụ hoa rơi xuống không trung, lộ ra vẻ đẹp tươi tắn mê mẩn lòng người.
Khương Thư Lan dạo quanh cây đào một vòng, cười lên nói: “Được rồi, không đùa nữa, đùa mãi sẽ không kịp lấy măng mất.”
Nguyên một vùng đầy măng như vậy, chắc chắn là không thể nào lấy hết được, nhưng mà không dễ gì bắt gặp được cảnh này, chắc chắn phải lấy nhiều măng một chút.
Lời này vừa nói ra, Vương Thủy Hương cùng với Miêu Hồng Vân không khỏi trở nên bận rộn mà hái măng.
Loại măng mùa xuân này chính là loại tốt nhất, đã vậy còn nhiều vô cùng, bọn họ không cần đào loại cắm rễ sâu xuống bên trong đất, chỉ đào những cây lộ rõ trên đất.
Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, ba người đã đào được đầy một rổ măng.
Vương Thủy Hương thậm chí còn có chút tiếc nuối: “Nếu mấy đứa nhỏ có ở đây thì có thể kêu bọn họ tới đi lấy bao to qua đây.”
Đáng tiếc là... Mấy đứa nhỏ lần này không có ở đây, cũng chỉ có thể hái được một rổ măng.
Khương Thư Lan đưa tay đặt lên trán, ngắm nhìn về phương xa.
Cô thấp giọng nói: “Không cần phải tiếc đâu, mấy ngày trước bốn mắt có nói, đồ ăn trong căn tin mấy hôm nay toàn ăn đi ăn lại thứ này.
Món này có thể để cho nhà bếp cử người đến, lấy hết số măng này quay về là có thể ăn luôn, cũng có thể phơi nắng để dự trữ đến mùa đông ăn.”
Lúc này cô lại quên mất, mùa đông trên hải đảo không giống với mùa đông ở Đông Bắc, hải đảo bên này bốn mùa đều như mùa xuân, không cần phải sợ mùa đông không có đồ ăn.
Nhưng lời này vẫn chiếm được sự đồng ý của Vương Thủy Hương và Miêu Hồng Vân: “Đúng là như vậy, đồ ăn mỗi ngày của các chiến sĩ thực ra rất thiếu thốn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận