Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 369:

Sau đó ba người liền hạn chế nói chuyện. Ít nói là để bảo trì thể lực.
Cho nên tại thời điểm nghe được có trái dừa, đối với người vừa đói vừa khát như các cô mà nói, quả thật chính là đồ vật cứu mạng.
Lúc Chu Trung Phong quay lại dãy đá ngầm để xách thùng hải sản, nhóm Khương Thư Lan vội vàng ôm lấy trái dừa để uống, trực tiếp đổ vào trong miệng, mỗi người hai ba hớp, truyền tay nhau uống.
Chưa bao giờ cảm nhận được trái dừa lại là đồ vật ngon lành đến vậy.
Ngọt thanh lại giải khát, chỉ cảm thấy nước dừa chảy từ miệng vào tới trong dạ dày, làm cho dạ dày đang khô cạn đói khát cũng trở nên thỏa mãn.
Đắp thêm tấm chăn đơn ở trên người, ba người ngồi chụm lại với nhau, nhiệt độ cơ thể bị gió biển thổi tản mát lúc đầu cũng chậm rãi hồi ấm trở lại.
Có lẽ là được giải cứu, trên người không còn áp lực, thành ra lại có thêm tâm tư tán gẫu.
Vương Thủy Hương thỏa mãn mà thở dài: “May mà có Phó đoàn Chu dẫn đầu tìm được chúng ta, nếu là người đàn ông của tôi tới, tôi nói cho hai người, có thể chúng ta sẽ bị mắng một trận không ngừng, còn phải một đường lạnh lẽo đói khát mà trở về.”
Đều cùng là đàn ông giống nhau, tại sao lại khác biệt lớn như vậy?
Miêu Hồng Vân thở dài, nắm thật chặt chăn đơn: “Ai nói không phải chứ? Nếu lão Na nhà tôi tới, với cả Doanh trưởng Lý không có gì khác nhau cả.”
Đều là đàn ông cứng nhắc như nhau, không cần đoán cũng biết.
Nếu họ tới thì chuyện đầu tiên sẽ là chỉ trích các cô, thân là quân tẩu làm sao còn có thể thêm phiền toái cho bộ đội?
Khương Thư Lan ở bên cạnh nghe không nhịn được mà hé miệng cười cười, bởi vì đã uống nước dừa cho nên da môi bị bong tróc cũng theo đó mà trở nên mềm mại lại.
Cô cười: “Làm sao mà nghiêm trọng như hai chị nói vậy?”
Vợ nhà mình sắp không còn, chỉ trích thì có lợi gì chứ!
“Thật đúng là nghiêm trọng như vậy đó, lúc trước chị từng bị lạc đường khi lên núi, lão Lý nhà chị suốt đêm dẫn người đi tìm về, lúc về liền chửi chị một trận ầm ĩ.”
Vương Thủy Hương thở dài: “Thôi, không đề cập đến lão, nói ra lại một bụng tức.”
Chị ấy dặn dò Khương Thư Lan: “Phó đoàn Chu nhà em là người tốt, chị xem sau này, Thư Lan, em sinh cho cậu ấy tám mười đứa con thì cũng không sợ bị thiệt.”
Cứ chiếu theo tính cách cẩn thận này của Phó đoàn Chu, khẳng định cũng là một tay nuôi con tốt.
Người cha có thể trợ giúp một tay trong sinh hoạt, người mẹ sẽ nhẹ nhàng đi không ít.
Nhắc tới con cái, Khương Thư Lan cũng không nhịn được mà nhấp miệng cười.
Nhưng mà Miêu Hồng vân bên cạnh lại buồn rầu mà thở dài, ảm đạm nói: “Cũng không biết đời này tôi có thể có con hay không.”
Chị ấy đã hơn ba mươi, cảm giác nếu không sinh, sợ là sẽ không còn cơ hội.
Lời này vừa nói ra, Vương Thủy Hương và Khương Thư Lan đều đồng thời an ủi: “Chuyện có con cái, phải xem duyện phận, chờ khi duyên phận tới, khẳng định đứa trẻ cũng sẽ tới”.
Miêu Hồng vân thở dài: “Thôi, không nghĩ nữa, thật vất vả tìm được đường sống trong chỗ chết, không nói tới chuyện này làm gì.”
Nói ra liền cảm thấy khó chịu.
Bên này tán gẫu, bên kia Chu Trung Phong đã mang theo ba cái thùng lại đây, thùng nào cũng đầy tràn, thật là không ít đồ biển.
Chỉ là phong phú thì phong phú cơ mà cái giá phải trả cũng quá lớn.
Chờ anh vừa tới, thuyền liền rời đi.
Con thuyền nho nhỏ, ở trên mặt biển hướng về phương xa.
Nửa giờ sau.
Hơn tám giờ tối, theo lý mà nói trên bờ biển sẽ không có người, hiện tại lại có không ít.
Có đội ngũ bộ đội vừa tìm kiếm cứu hộ trở về, còn có ngư dân và quân tẩu vừa mới được giải cứu, còn có người nhà chờ đợi, tất cả đều ở bên bờ biển.
Chờ nhóm người Khương Thư Lan các cô vừa vào đến bờ.
Mấy đứa trẻ nhà Vương Thủy Hương liền nhào tới: “Mẹ...”
Bà cụ Na cũng lại đây, bước chân nhỏ, run run rẩy rẩy đi về phía Miêu Hồng Vân: “Hồng Vân! Con thật là...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận